pacman, rainbows, and roller s
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
Cánh cửa của niềm tin - BlogRadio.Yn.Lt
Cánh cửa của niềm tin

Cánh cửa của niềm tin

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 257

Cánh cửa của niềm tin

21:46 - 15/09/2015
ả mặt. "Đây, cậu phải cắt như vậy nè" Nhi lụi cụi hướng dẫn tôi cắt, rồi mấy đứa khác cũng chụm làm phụ tôi.


Đến tám giờ thì xong câu khẩu hiệu dán lên tường. Nhìn "thành quả" không đến nỗi tệ, tôi quét mồ hôi túa ra lên trán hào hứng dán cuộn lại phụ mọi người dán.


Một đứa bạn trong lớp chợt nhìn tôi, nói: "Chà, cậu đã cười rồi kìa?"


Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "Tớ á? Vì sao tớ lại không cười?"i


Cô bạn kia lí nhí: "Là vì thấy Tuấn lúc nào cũng ngồi một góc trong lớp, ai hỏi gì cũng ậm ừ cho qua, tụi mình lại tưởng cậu học giỏi nên không muốn chơi với tụi mình."


Cánh cửa của niềm tin


Tôi... sững người. Trời ạ! Là do tôi tự ti, tôi sợ với bàn chân thiếu ngón của mình, tôi sẽ vướng chân mọi người, tôi không thể hòa đồng được, chứ có bao giờ tôi nghĩ mình hơn người khác đâu. Trong lúc tôi đangkhông biết nói gì, thì Nhi xua xua tay: "Thôi, chuyện đó nói sau. Bây giờ 'nhiệm vụ' khác của Tuấn sẽ là tham gia vào lễ hội prom với lớp mình. Mọi người đồng ý không?" Cả lớp ồ lên, và đều hưởng ứng.


- Lễ hội Prom? Không, không được! Tớ... không biết nhảy! - Tôi lắc đầu nguầy nguậy.


- Có gì đâu, mình sẽ dạy cậu, từ đây đến prom còn những hai tuần lận mà.


- Nhưng..nhưng mà.. - Tôi vẫn chưa hoàn sửng sốt, ngay lập tức, tôi nhớ ra một lý do: "Tớ... không có ai để khiêu vũ đâu".


Cả nhóm im lặng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lý do như vậy thì chẳng thể nào bắt bẻ được tôi. Tôi sợ lễ hội, tôi sợ đông người, và hơn hết tôi không đủ tự tin để nhảy trên chính đôi chân tật nguyền của mình!


Cuối cùng, một giọng nói vang lên: "Được, mình sẽ nhảy với cậu"


Tôi quay về phía giọng nói. Là Nhi!


- Tại sao cậu lại nhận nhảy chung với mình? - Tôi hỏi khi hai đứa đang trên đường về.


- Mình không biết, vì bỗng dưng vậy.


- Cậu biết không... chân mình có tật...


- Mình biết rồi mà.


- Nếu mình nhảy sai, hay lúc nhảy chân mình lên cơn co giật, cậu sẽ trở thành trò cười cho cả trường mất.


- Nếu mới bắt đầu mà cậu đã lo sợ, vậy đâu còn thử thách và niềm tin, đúng không?


Khi nói câu đó, Nhi nhìn tôi và cười. Một nụ cười dịu dàng và tràn đầy niềm tin. Tôi cảm thấy xấu hổ cho mình. Vì thật ra, tôi đang lo sợ. Tôi sợ mình lại trở về quá khứ trước đây, ngã bẹp giữa toàn trường và bao ánh mắt nhìn, giễu cợt có, e ngại có... Những người "bình thường", thậm chí còn xuất sắc, như Nhi thì làm sao có thể hiểu được mang nặng trong mình niềm tự ti khó khăn đến thế nào?


- Cậu không thể hiểu được đâu, vì cậu là người bình thường mà. - Tôi cúi gằm mặt, rõ ràng tôi đang nhút nhát.


- Cậu sai rồi, tớ không như cậu nghĩ đâu. - Nhi lại mỉm cười, và trước sự ngạc nhiên của tôi. Cậu ấy gỡ đôi bàn tay tôi đang nắm chặt và xòe rộng ra. Đôi bàn tay bóng lên và đầy vệt nước. - Cậu nhìn xem, mình bị bệnh mồ hôi tay từ nhỏ, rõ ràng nó không nguy hiểm, nhưng phiền phức thì có. Từ nhỏ, mình rất ngại nắm tay người khác vì ai chạm vào bàn tay ướt sũng của mình đều giật lùi lại, ái ngại nhìn mình. Lớn rồi thành quen, mình ít khi dám cho ai đó đụng vào tay mình. Nhưng cậu, cậu đã nắm tay mình rất lâu và không bỏ ra đấy!


- Là vì... - tôi lí nhí - Mình đang mãi nghĩ không biết tập nhảy với một người đi khập khiễng như mình thì cậu có ngại không?


Nhi lau bàn tay mình rồi nắm chặt lấy tay tôi: "Bởi vì cậu quá đè nặng mặc cảm của mình nên thậm chí không biết rằng mỗi người chúng ta, ai cũng có một một khiếm khuyết gì đó so với mọi người. Tớ cũng như cậu, khiếm khuyết của tớ nằm ở bàn tay, của cậu nằm ở bàn chân. Nhưng không có nghĩa vì khuyết điểm đó mà mình tự cô lập mình so với mọi người. Cậu xem, rõ ràng cậu nói cậu nhảy bị khiễng, nhưng nãy giờ chúng ta vẫn phối hợp rất nhịp nhàng, đúng không?"


Tôi im lặng, tiếp tục nhún theo bản nhạc. Từ khi Nhi nói ra, bất an trong lòng tôi chợt tiêu tan, bàn chân thiếu mất hai ngón cũng không còn nhói lên nữa, hệt như một phép thuật vậy.


Cánh cửa của niềm tin


Lễ hội prom sau đó, tôi với Nhi chọn bộ dạ hội tuxedo và váy len rời. Tôi không đi nhanh được, nên chỉ nhảy theo kiểu cổ điển. Từng bước, từng bước, tôi nhịp nhàng theo từng bước nhảy của Nhi. Và khi kết thúc, tôi thầm thì vào tai cậu ấy rằng: "Từ nay, đôi bàn tay lành lặn của tớ sẽ hong khô cho cậu, và đôi chân của cậu sẽ giúp chúng ta thêm vững bước, cậu đồng ý không?"


Hạnh phúc chỉ có khi bạn tự đứng lên tìm thấy cánh cửa của niềm tin!




1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
Người thầy và những tờ tiền cũ

Người thầy và những tờ tiền cũ

900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc. Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay[…]

Truyện ngắn

Không bao giờ bị lãng quên

Không bao giờ bị lãng quên

Đôi lúc tôi có cảm giác rằng mình là người duy nhất bị lãng quên ấy... Min da trắng bóc, người nhỏ thó, chỉ cao đến ngực tôi. Tóc Min màu nâu mịn, lúc nào cũng buộc gọn gàng thành cái đuôi […]

Truyện ngắn

Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh t[…]

Truyện ngắn

Cái gọi là "Ông xã"

Cái gọi là "Ông xã"

Cái gọi là "ông xã" đó chính là tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên thì sẽ la lên "Điện thoại!" chứ không bao giờ tự tay đi nhấc điện thoại cả. Có một ông chồng chạy từ phòng khách và[…]

Truyện ngắn

Chỉ có thể làm...bạn

Chỉ có thể làm...bạn

Bọn con gái đứa nào cũng tỏ ra ngạc nhiên, tại xưa nay có thấy Tuấn và Như đứng nói chuyện với nhau bao giờ đâu, giờ lại trở thành một cặp? TIN ĐỒN Trong căngtin, Tuấn và Long đang "nhồm n[…]

Truyện ngắn

Con gái tuổi 25

Con gái tuổi 25

Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình. Người ta thích ca ngợi tuổi 18, tuổi […]

Truyện Blog

Những câu chuyện không liên quan

Những câu chuyện không liên quan

Chỉ là những câu chuyện vặt vãnh, không liên quan đến nhau, nhưng đều có thể rút ra những bài học thú vị cho công việc của bạn ^^! 1.Ông chồng đi tắm sau khi vợ vừa mới tắm xong, đúng lúc c[…]

Truyện ngắn

Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ vãng hay sao? Nhặt chiếc lá vàng vừa cất mình thả xuống mặt đất lơ đễnh. Nó ngước nhìn bầu trời màu xám đang […]

Truyện ngắn

Love

Love

Bố mẹ, lấy nhau như thế là đã 26 năm. 25 năm mình có mặt trên đời là khoảng hơn 20 năm nghe bố mẹ cãi nhau. Số năm còn lại là vì bố đi vắng. Số lần mẹ vật mình ra để kêu ca và khóc lóc thì k[…]

Truyện ngắn

Can you feel the love?

Can you feel the love?

Nhân một ngày căn phòng chênh vênh đầy gió. Mình nằm ngủ. Anh ấy thì loay hoay giữa đống lộn xộn... Vào một ngày đẹp trời, tôi nghĩ là mình phải thay đổi kiểu tóc. Thế là tôi ra tiệm cắt tó[…]

Tâm Sự

  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất