
Cảm ơn mẹ đã cho con được sống
Bình chọn: 182
Bình chọn: 182
Người đàn bà đội vội chiếc nón lên đầu, tắt tả rẽ vào con hẻm nhỏ, đi thật nhanh như thể sợ ai đó trông thấy. Vân đứng lặng nhìn theo, tim nhói đau, cái cảm giác bị bỏ rơi lại ùa về.
***
Người đà bà đó là mẹ Vân. Người mẹ đã gửi Vân vào trại trẻ mồ côi khi Vân tròn 4 tháng. Vân là sản phẩm của một tình yêu khờ dại và một sự lừa tình đáng khâm phục. Ở cái tuổi 18, mẹ Vân đã không bỏ đi giọt máu của mình mà lặng lẽ sinh rồi nuôi con 4 tháng cho cứng cáp, sau đó gửi con vào cô nhi viện. Hai năm sau bà lấy chồng.
Không như những người mẹ khác, mỗi năm bà đều ghé thăm Vân vài lần, mang cho Vân ít đồ, ít quần áo. Vì thế Vân biết mình có mẹ chứ không như các bạn. Nhưng lần nào bà cũng vội vàng, lén lút. Bà vào thăm con ở trại trẻ mồ côi mà như thăm con ở tù. Lúc bé, Vân không hiểu nổi vì sao mẹ lại sợ sệt vậy, vì sao mẹ lại gửi Vân vào đây mà không cho Vân được ở cùng. Lớn lên
Vân mới hiểu, bà muốn chôn vùi sai lầm thời trẻ, để sống tiếp.
Bà lấy chồng và người đàn ông đó biết bà có quá khứ, nhưng ông ấy nghĩ rằng đứa bé ấy không có cơ hội được nhìn thấy mặt trời. Có lẽ vì thế lần nào đến thăm Vân bà cũng phải giấu giếm, vụng trộm.
Vân ước bà đừng sinh ra Vân trên cuộc đời này, hoặc nếu có, thì cứ tàn nhẫn mà bỏ Vân lại cô nhi viện, đừng để Vân biết trên đời này còn mẹ. Như thế, Vân sẽ sống như bao bạn trong trại trẻ khác, mặc định cho mình không cha không mẹ. Đằng này, mẹ vẫn thăm Vân, dù không nhiều, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm Vân đau khổ.
Những món đồ mà mẹ mang vào, Vân không hề đụng đến. Cái Vân cần thì cả cuộc đời này bà đã không cho Vân, những thứ đó nào có ý nghĩa gì? Tuy nhiên Vân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói sự thật cho người chồng của mẹ biết. Vân coi mình như một sai lầm cần phải quên đi.
Mai là ngày Vân cưới. Người chồng tương lai ở cùng trại trẻ với cô. Anh ấy thiệt thòi hơn vì chẳng được biết cha mẹ mình là ai. Vân không báo với mẹ, cô không muốn làm mẹ khó xử. Làm sao mẹ cô dám dành cả ngày để dự lễ cưới?
Ngày cưới, đại diện nhà trai, nhà gái đều là những người quen trong trại trẻ. Vân mặc váy trắng đứng cạnh chồng. Nhìn trong hội trường, Vân thấy cái dáng quen thuộc của mẹ. Bà ngồi ở góc phòng, khép nép.
Bữa tiệc tàn, mẹ Vân lặng lẽ đến bên, giúi vội vào tay Vân chiếc khăn mùi xoa. Bên trong có đôi nhẫn vàng. Bà nói vội: "Đó là quà cưới mẹ dành cho con". Rồi bà khóc và bước đi, vẫn vội vã như mọi lần. Vân đứng ngây người.
- Anh đã nói cho mẹ biết hôm nay mình cưới. Mẹ có vẻ rất đau khổ vì ngày cưới mà em không cho mẹ biết, nhưng mẹ nói điều mẹ buồn nhất là trong ngày trọng đại của em, mẹ không thể làm gì hơn cho em.
Đừng bao giờ giận mẹ, hãy cám ơn cuộc đời đã cho em một người mẹ. Bởi lẽ mẹ đã cho em cả cuộc sống này, dù bằng cách nào đi chăng nữa.
Mẹ đã không từ bỏ em khi em còn là giọt máu đỏ hỏn, mẹ cũng đã không để mặc em trên cuộc đời này. Dù sự quan tâm của mẹ không thể trọn vẹn, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi nhiều người mẹ đã không làm được. Và hãy cảm thấy mình là người hạnh phúc em ạ, vì còn có bao người không được biết mẹ trên đời.
Vân gục đầu vào vai chồng khóc: "Lần sau em sẽ cảm ơn mẹ vì đã cho em được sống".
Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây giờ. Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường[…]
Truyện ngắn
Cậu - Người mãi xem tớ là bạn thân
Nhưng có lẽ số phận đã ghép nhầm sự gặp gỡ để đến bây giờ tớ vẫn không hiểu tình đến từ đâu bất chấp chờ. Cậu à! Tình yêu này tớ giữ cho riêng mình tớ thôi nhé, bạn thân! Tớ 1 đứa con gái […]
Truyện ngắn
Bài Giáo dục công dân dạy thấy bạn sai phải nhắc nhở. Nhưng đó là lí thuyết, còn thực tế, quay cóp mà góp ý thì tình bạn đổ vỡ là cái chắc! Sinh hoạt lớp. Cô chủ nhiệm nêu tên Tiệp. Đêm trư[…]
Truyện ngắn
Người ta ghen bởi vì người ta yêu! Đừng yêu nhiều quá mà trở nên cuồng ghen! "Anh dạo này khỏe không? Công việc có tốt không? Em đang buồn quá. Giá mà ngày đó...thì giờ em khôn[…]
Truyện ngắn
Thời gian qua đi. Cái gì quen? Cái gì lạ? Cái gì xa? Cái gì gần? Cái gì đã quên? Cái gì còn nhớ? Ai lặng lẽ đi xa? Và rồi ai, lại lặng lẽ trở về? Nắng vẫn vàng. Vàng những căn nhà cao tầng[…]
Truyện ngắn
Lời anh nói khiến tôi an lòng. Nhưng cuộc sống không chỉ có vậy. Tôi cũng hiểu, khi đã làm cha mẹ không ai muốn con mình vất vả. Mẹ chồng tôi không là ngoại lệ, bà yên lòng sao được khi tất […]
Tâm Sự
Nhiều người trẻ kêu rằng, càng ngày càng chán Tết, Tết gì mà nhạt thế, thậm chí chán hơn ngày thường. Tôi thì nghĩ rằng, các bạn chán Tết bởi các bạn đang tự đánh mất Tết. Bài viết này tôi […]
Truyện Blog
Tôi nhớ cái dáng ngồi ấy của cha, cái dáng ngồi cứ găm mãi trong hồn tôi qua bao tháng bao năm. Mỗi sẩm tối, khi mẹ lạch cạch dọn bát đũa rồi bưng mâm ra vại nước ngồi rửa thì cha đứng dậy […]
Truyện Blog
Chúa tể những chiếc nhẫn - Hai tòa tháp
Phần Thứ Hai tập đại thành Tiểu thuyết kỳ ảo của J.R.R. Tolkien. Chín Bộ Hành còn Bảy. Một con đường chia hai. Người Mang Nhẫn dấn thân vào Vùng Đất Đen cùng bạn đường trung nghĩa và kẻ dẫn[…]
Sách Hay