
Cái ngõ bê tông
Bình chọn: 339
Bình chọn: 339
Ông quát lên, giọng ông cỏ vẻ hơi đay nghiến. Bằng ấy năm đầu gối tay kề bà đã quá hiểu tính chồng, bà chỉ cần nói thêm một câu nữa chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra. Bà đứng lên đi lấy thóc cho mấy con gà đang trú mưa ở gốc hoè ăn.
Ông đưa tay vò vò đầu rồi châm tiếp một điếu thuốc lào hút. Ông nhìn ra sân nơi có những đống cát và vôi vữa thừa ông chưa kịp dọn đang chảy lênh láng quện cùng dòng nước bẩn, đục ngàu chảy từ đường vào sân nhà ông.
Cái ngõ này oái ăm ở chỗ là nó lại dốc chính đoạn sân nhà ông. Trước kia còn có cái ruộng, mưa bão nước vẫn tiêu được. Từ ngày ông hàng xóm xây tường bao quanh thì nước chảy vào sân nhà ông rồi chảy ra ao theo một cái rãnh mà ông đã đào, bực lắm, tức lắm nhưng ông chẳng thể làm gì hơn được. Cơn mưa ngày càng to, nước từ bên trong chảy ra cộng với nước từ đường cái chảy vào mang theo bao nhiêu thứ bẩn thỉu đổ vào sân nhà ông, ứ đọng, dâng cao dần. Cứ đà này chẳng mấy chốc nữa cái sân sẽ biến thành cái ao, so với khi lũ về có lẽ không khác là bao. Ông sốt sắng chuyện đổ ngõ chứ mấy nhà kia bình thản lắm. Họ bảo có đổ ngõ thì đẹp mặt ông chứ đẹp mặt ai vì nhà ông nằm cạnh đường mà. Họ mỉa mai ông là cái đồ bủn xỉn, hà tiện. Họ còn cầu cho trời mưa to hơn, ai úng lụt thì cứ lụt chứ nhà họ ở trên cao, họ chẳng sợ. Một điều rõ ràng là họ có đi đâu thì họ vẫn phải đi qua cái vũng nước bẩn thỉu trước sân nhà ông, chả nhẽ lại bay, thế mà họ vẫn nói ông được.
Ông đứng lên ngồi xuống, thở ngắn thở dài. Từng dòng nước đang thi nhau chảy vào sân nhà ông cùng cơn mưa ngày một nặng hạt. Ông không thể cứ ngồi mà nhìn cảnh này mãi được. Ông vứt phịch cái điếu cày xuống nền nhà, ông chạy vào trong buồng lấy mấy cái bao ông mua để đựng thóc rồi lao ra chỗ mấy đống cát. Ông chẳng cần xẻng, ông dùng hai tay mình vục rồi cào cát liên hồi cho vào bao. Dòng nước bị chặn lại bởi những bao cát ông đắp trước sân nhà mình giống như người ta đắp công sự hầm hào ngày xưa.
- Bủn xỉn này, hà tiện này, chúng mày có cao được mãi không. – Ông vừa lấy chân dậm vào bao cát vừa nói.
Dòng nước đổi hướng, nó đang vội vàng chảy mạnh vào nhà bà Huệ. Nước mùa hạn thì quý chứ giờ chẳng ai muốn chứa chấp nó. Bà Huệ thấy dòng nước bẩn ồ ạt chảy vào sân nhà mình thì đem bạt ra, bạt lấy bạt nể. Bà sai con vác hẳn một thanh gỗ dài chắn trước đoạn nhà bà, bà đào đất đắp kín hết những chỗ hở. Dòng nước tội nghiệp thêm một lần nữa bị khước từ. Nó biết chảy đi đâu bây giờ? Nó chảy về đoạn cuối của ngõ, tức là chảy vào nhà ông Nhân và nhà ông Tình. Hai ông này cũng không chịu kém cạnh. Hai ông huy động cả nhà tháo cánh cửa tôn nhà vệ sinh và dựng nó ở chỗ cách nhà bà Huệ không xa.
Đắp xong cái bờ chắn ông đã yên tâm vào nhà ngồi nhưng đột nhiên thấy nước tiếp tục chảy vào sân nhà mình ông liền chạy vội ra xem. Dòng nước đang chảy ngược lại phía nhà ông. Đoạn nhà bà Huệ là một thanh gỗ, còn đoạn vào nhà ông Nhân và ông Tình là miếng tôn cửa. Bọn này nó định chơi khăm mình đây, ông chạy đi lấy bao tải dồn cát, đắp cho cái bờ nhà ông cao hơn. Ba nhà kia cũng quyết không chịu thua, họ tìm đủ mọi cách để ngăn dòng nước. Trời vẫn mưa to, chẳng ai đày ải hay ép buộc nhưng đang có bốn con người đầu trần, người đắp, người bạt, người chắn. Cuộc chiến ngăn nước bị đẩy lên đỉnh điểm khi bà Huệ cất lời.
- Chỉ biết lợi cho nhà mình, sống thế thì sống với chó được thôi.
- Cứ mưa to nữa đi, mưa cả ngày cũng được, cánh này chấp hết. - Ông Nhân đứng giữ tấm cửa tôn làm thêm câu khiêu khích.
Nghe bà Huệ nói, thêm cả bị ông Nhân châm chọc, mắt ông đỏ lừ, những cục tức dồn lên ứ ở cổ họng của ông. Bao nhiêu bực bội dồn nén trong ông từ lâu như ngọn lửa, nó chỉ chờ đến lúc này là bốc cháy ngùn ngụt.
- Bà bảo ai là chó đấy? – Ông chạy lại chỗ bà Huệ giằng lấy chiếc bạt, hậm hực nói.
Mấy đứa con của bà Huệ nổi tiếng đầu gấu thấy mẹ bị đẩy ngã nó liền lao ra túm cổ ông, xô ông vào góc bờ tường. Do dầm mưa mấy tiếng cộng thêm pha va chạm mạnh làm ông ngất lịm. Bà cả sáng hì hục với cái chuồng gà và dường như chưa biết chuyện gì đang xảy ra, vừa bước về đằng trước nhìn thấy ông nằm chỏng chơ thì hô làng hô nước, khóc lóc thảm thiết. Người ta kéo đến xem kín ngõ, họ vội vàng đưa ông đi bệnh viện, mấy đứa con nhà bà Huệ thì bị giải lên công an xã chờ giải quyết. Ông Nhân, ông Tình rút tấm cửa tôn, đóng chặt cửa nhà không chịu tiếp ai.
Hai cậu con trai của ông từ xa hốt hoảng đi máy bay về vì bà điện bảo chúng nó có người đánh chết bố mày rồi. Nó ngồi nghe bà kể lại mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Chẳng chờ quyết định của ông, hai đứa nó thuê người mua cát, đá, xi măng đổ bê tông cái ngõ đất đã gây ra tai hoạ cho bố nó. Tình hình sức khoẻ của ông không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm lạnh do dầm mưa quá lâu nên đổ xong ngõ thì hai thằng xin phép bà đi luôn, nó bảo tháng sau rảnh nó sẽ về.
Ông ra viện sau một tuần nghỉ dưỡng thương. Về tới đoạn đầu ngõ, ông sững người hỏi bà:
- Ai đổ cái ngõ này thế?
- Hai thằng con ông chứ ai.
Ô
Thời gian dù có mang những tháng năm đi nhanh qua khung cửa cũng chẳng thể nào cuốn đi những hồi ức tươi đẹp của một thời tuổi trẻ đầy nhiệt tình ấy. Tôi mỉm cười, thong thả ngồi xuống vị t[…]
Truyện ngắn
" Các khanh hãy cho ta biết làm thế nào để xây dựng được một tình bạn cao quý như tình bạn giữa hai khanh như vậy." Damon và Pythias thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ. Cả hai tin tưởng tuy[…]
Truyện ngắn
Thằng bạn tôi Tùng Sẹo. Hôm nay nó ra tù sau năm năm cải tạo vì tội mua bán ma túy. Gầy, đen và nhiều nếp nhăn đi nhiều. Nhớ ngày ấy nó hiền nhất lớp, chả gây gổ với ai bao giờ, nhưng mặt[…]
Truyện ngắn
Con quyết định nói rõ cho ba mẹ hay hoàn cảnh của con hiện tại. Những ngày ở nhà thấy ba mẹ vui quá, mọi người cũng vui quá, nên con cứ chần chừ không dám. Bây giờ thì con hối hận đã không k[…]
Truyện ngắn
Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. Bây giờ mày thấy buồn hay vui? Vui thì sao? Đi uống rượu với tao! Còn buồn.. Cũng đi uống rượu Tao chọn ở[…]
Truyện ngắn
Hai tháng qua, anh đã làm đủ mọi cách rồi. Nhưng trái tim em vẫn không thể nào rung lên được nữa. Em chỉ cảm thấy thương anh. Là thương chứ không phải là yêu. Buổi sáng, em tỉnh giấc bởi vạ[…]
Truyện Blog
Có những đêm không ngủ cùng Sài Gòn, lê la đâu đó uống vài ly để thấy đời còn nồng nàn hương say... Chợt tỉnh giấc trở mình trong đêm, chới với và hụt hẫng cố kéo mình thoát khỏi mớ hỗn độn[…]
Tâm Sự
Không biết ông nói gì mà kể từ giờ phút đó bố mẹ không trò chuyện, không ngồi cạnh, đi chung, không ăn chung và cuối cùng đêm đến cũng không nằm ngủ chung với nhau nữa. Bố mẹ đưa nhau đến […]
Truyện ngắn