
Bởi vì em là em của chị
Bình chọn: 292
Bình chọn: 292
- Chị hãy dẹp ngay cái bộ mặt giả tạo đó đi. Nếu...có người làm tổn thương tôi sâu sắc thì người đó không ai khác chính là chị.
- Sao...
- Đúng vậy! Người tôi ghét nhất, hận nhất trên đời này chính là chị đó!
Đầu óc Hằng trống rỗng, cô đang tự hỏi đây là tình huống gì. Người em gái cô yêu thương nhất rên đời này đang nói hận cô. Chân Hằng đã không còn đủ sức đứng vững, cô tựa người vào bức tường.
- Tại...Tại sao lại như vậy?
- Tại sao ư? Vì chị luôn cướp hết mọi thứ của tôi.
- Chị ...chị chưa bao giờ cướp bất kì thứ gì của em cả!
- Chị có (hét lớn). Từ nhỏ, chị đã xinh đẹp rạng ngời, còn tôi chỉ là một con vịt xấu xí. Ba mẹ chẳng ai quan tâm tôi. Lúc nào chị cũng là nhất.
- Ba mẹ vẫn rất yêu thương em mà!
- Tất cả chỉ là vờ vịt. Chị còn nhớ năm 12 tuổi không, lúc đó, tôi và chị cùng bệnh, tôi sốt nặng hơn chị rất nhiều. Vậy thì sao chứ, ba mẹ và anh trai chỉ lo chăm sóc cho chị, chẳng ai lo lắng cho tôi, trừ người đó...Cứ tưởng, trên đời này vẫn còn có một người ở phía tôi, nhưng người đó...người đó cũng bị chị cướp nốt. Giá như...anh ấy...không đi chung với chị lúc đó. Giá như...anh ấy không cố hết sức bảo vệ chị khỏi mấy tên biến thái đó thì có lẽ...có lẽ anh ấy đã không phải chết một cách oan ức như vậy. Tất cả đều là lỗi của chị!
Minh ôm mặt khóc nức nở, thì ra bấy lâu nay, có một sự thật về em gái của mình mà chính Hằng cũng không biết. Cô em gái ấy đã từng yêu người đó rất nhiều.
- Là do chị tự chuốc lấy thôi!
Minh quay người lạnh lùng bỏ đi.
- Khoan...Khoan đã! Có phải...Có phải những bức hình đó...
- Chị nghĩ đúng rồi! À! Không phải chị đã từng nói sẽ luôn ủng hộ và tha thứ cho bất kì việc làm gì của tôi sao? Tôi lỡ làm vậy rồi! Chị sẽ tha thứ cho tôi chứ!
Lời nói của Minh như từng nhát, từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Hằng vậy. Cô không cảm thấy giận Minh cô chỉ tự trách mình ngu ngốc, không hiểu rõ em mình và dù là vô ý nhưng chính cô đã gây tổn thương rất lớn trong trái tim Minh.
- Chị ...Chị...Chị sẽ tha thứ cho em!
- Chị bị sao thế! Chị như vậy chỉ làm tôi thấy ghét chị thêm thôi!
- Em biết không...Cái năm mà bà nội mất ấy, chị thật sự như muốn chết vậy. người bà từ nhỏ đến lớn luôn ở cạnh chị giờ ra đi...chị...chị thật sự không chịu được. Nhưng lúc đó...em đã ở cạnh bên an ủi, động viên chị trong khi ba mẹ chỉ lo kiếm tiền. Em đã chăm sóc, lo lắng cho chị trong khi đáng lẽ ra người làm như vậy phải là chính chị. Em cho chị cảm giác an toàn và bình yên khi ở gần. Chị chưa bao giờ...chưa một lần nào coi thường, ghét bỏ hay có ý định cướp bất cứ thứ gì của em.
Minh nhìn Hằng, trong một giây, cô chợt cảm thấy có lỗi. Cô nhắm mắt lại và chạy thật nhanh ra khỏi trường, Hằng cũng đuổi theo phía sau.
- Dừng lại đi! Nguy hiểm lắm!
Hẳng đuổi theo Minh qua đường mà không hay biết một chiếc xe tải đang lao đến, và rồi Hằng bị hất tung lên không trung, dù vậy, cô vẫn nhìn về phía Minh. " Hạnh phúc nhé...em gái chị!" đó là suy nghĩ cuối cùng của Hằng trước khi ra đi mãi mãi. Minh quay đầu nhìn lại, chị gái cô đã nằm bất động ở đó, cô dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình để chạy về phía Hằng.
- Làm...làm...ơn! Đừng..đừng mà!
Minh quỳ trước Hẳng – người đã ra đi mãi mãi, cô cầm chặt lấy tay chị đang lạnh dần, cứ như thế không khóc, cũng chẳng nói gì đến khi Minh ngất đi. Mở mắt ra, cô thấy mẹ đã ngồi trước mặt cô. Thấy Minh tỉnh lại, mẹ cô vội lau nước mắt. Nhìn bà tiều tụy và xanh xao, hai mắt đỏ và sưng húp.
- Con tỉnh lại rồi à? Con còn mệt ở đâu không?
Minh chỉ im lặng và nhìn ra bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ. Chị cô đã ra đi vào một ngày nắng đẹp thế này. Trái tim Minh lúc này như có hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy, nó đau nhói và không dứt. Cô đã hận chị mình, mà giờ đây cô lại có cảm giác như cả bầu trời đang sụp xuống. Thấy Minh chỉ im lặng, mẹ cô cũng chẳng nói gì thêm, đặt lên giường cô một món quà.
- Ngày mai...ngày mai là sinh nhật con. Hằng...Hằng nó tặng cho con!
Nói xong, bà vội chạy đi vì không muốn Minh thấy dáng vẻ của mẹ cô bây giờ mà thêm đau lòng. Minh nhìn món quà, ôm chặt đầu, gục mặt xuống.
- Không...Không phải là do tôi...Tất cả lại lỗi của chị. Tại sao lại chạy theo tôi chứ!!
Nước mắt không còn kìm được nữa, nó bắt đầu tuôn trào, Minh đã khóc như chưa từng, cô hất hộp quà xuống đất.
Xoảng! Cô giật mình, nhìn về phía món đồ đã bể, cô thẫn thờ bước xuống giường và tiến lại gần. Tay cô run run, cầm hộp quà lên và mở ra, là khung ảnh – món quà cuối cùng của chị gái. Cô che chặt miệng lại, cố để không khóc thành tiếng thật to, cô nhớ lại năm 13 tuổi, Hằng đã hỏi cô.
- Nếu ông trời ban cho em một điều ước, em sẽ ước gì?
- Ừm...Nếu thật sự có một điều ước, em ước gì những khoảnh khắc hạnh phúc sẽ là mãi mãi.
- Vậy chị giúp em thực hiện nhé!
Minh cầm khung ảnh lên, toan
Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. Cơn mưa đầ[…]
Truyện ngắn
Anh ngoài 30, giám đốc chi nhánh nột nhãn hàng lớn tại Hà nội. Một vợ và 2 đứa con. Cuộc sống thật đáng mơ ước! Cô một thiếu nữ mới ra trường, xinh đẹp và đầy thu hút. Cô xin học việc tại ch[…]
Truyện ngắn
Mấy năm trước, Hồng làm công nhân ở khu công nghiệp của thành phố. Thỉnh thoảng Hồng có ghé về quê thăm bố mẹ vài hôm rồi lại đi. Lần này Hồng xuất hiện ở quê vào dịp cuối năm, giáp Tết, ng[…]
Truyện ngắn
Câu chuyện về hôm qua, hôm nay và ngày mai
Một lớp của trường tiểu học Mỹ có 26 học sinh đặc biệt vì chúng đều có những quá khứ tội lỗi: em thì đã từng tiêm chích, em thì đã vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ trong một năm[…]
Truyện ngắn
Chị tất tả ra chợ mua vài món đồ. Bà bán hàng thấy vậy hỏi một câu quen thuộc "Chú ấy hôm nay lại về hả?". Chị cười thẹn thùng, mặt ửng đỏ, hệt như gái mới về nhà chồng bị ai đó hỏi chuyện đ[…]
Truyện ngắn
"Cuộc sống này sẽ tẻ nhạt và tệ hại biết bao nếu ta chẳng thể tìm lấy một người bạn thân..." Scarlett Thomas là một cô bé mạnh mẽ đến kỳ lạ, gây ấn tượng rực rỡ với mái tóc đỏ và những nét […]
Sách Hay
Nguyễn bảo, dạo sau này tao ít về quê, nhưng chẳng biết làm sao nữa. Về quê thì lại thấy đời chán thật. Mình là một đứa lạc loài... Đã có những tháng năm dài, Nguyễn thường ngồi nhìn màn hì[…]
Truyện ngắn
Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai đã mang lại cho cả nhà niềm tự hào vì cả làng chỉ có mỗi mình tôi đậu đại học. Chính sách kế hoạch hóa gia đình là mỗi[…]
Truyện ngắn