
Bây giờ ba ở đâu?
Bình chọn: 294
Bình chọn: 294
Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ đang mặc áo bó người, màu sắc lòe loẹt và cổ quá hở. Điều này khiến đôi lúc tôi phải mỉm cười, vì mẹ chơi trội còn hơn tôi và còn vượt mặt nhiều cô gái trẻ khác.
***
Tôi cố thu mình trong chiếc áo lông để thấy mình bé nhỏ hơn giữa bầu trời vắng lạnh đang nhuộm sắc sang đông. Những giọt sương thi nhau rơi xuống dưới mái hiên nhà.
Mấy con chim cu gù cánh trên cành cây đẫm sương đêm, giờ này tôi nhớ đến ba, nhớ đến gói quà đêm sinh nhật ba đã gởi tặng cho tôi. Sinh nhật của tôi đúng ngay vào muà đông giá lạnh, buổi sinh nhật ấy không có mặt ba. Tôi đã khóc suốt đêm ấy và nghe lòng mình băng giá như không khí mùa đông ngoài cửa sổ.
Tôi chưa mở gói quà ấy ra vì tôi nâng niu quý trọng nó như một bảo vật. Thấy nó tôi nghe lòng mình được an ủi phần nào. Món quà ấy là niềm vui lớn lao nhất của tôi và nó sẽ luôn luôn đúng nghĩa và xứng đáng với tình cha con.
Ba tôi làm chức thuyền phó, khá bận rộn. Đồng thời lương của người cũng đủ dư để nuôi mẹ và tôi. Tôi thương ba hơn mẹ vì... mỗi việc gì đều có lý do của nó thôi và giờ đây tôi đang dõi mắt về hướng chân trời để tìm một cánh buồm mang đầy tình thương.
- Kha đâu rồi con?
Nghe tiếng mẹ hỏi, tôi vội vã bước vào nhà. Căn nhà sáng trưng ánh điện, khác hẳn với cảnh vật bên ngoài làm nổi bật thân hình đầy sức sống của mẹ. Mẹ nhíu mày.
- Ngồi gì ngoài sương vậy con, vào đây giúp mẹ một tay?
Tôi biết mẹ sắp đi dạ hội vì mẹ đang trang điểm. Tôi chẳng bận hỏi đến điều đó làm gì. Tôi giúp mẹ sơn móng chân, móng tay và bới tóc. Mẹ còn nhiều nét đẹp lắm, trên khuôn mặt mẹ không vương một nét sầu, không giống như khuôn mặt bánh... bèo của tôi.
Tôi thầm trách Thượng đế đã ban cho ba tôi một người vợ đẹp nhưng phóng túng và lãng mạng. Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ đang mặc áo bó người, màu sắc lòe loẹt và cổ quá hở. Điều này khiến đôi lúc tôi phải mỉm cười, vì mẹ chơi trội còn hơn tôi và còn vượt mặt nhiều cô gái trẻ khác. Mẹ dặn dò tôi qua loa rồi phóng xe đi.
Tôi đứng lặng giữa nhà và bật khóc. Không biết tôi khóc cho tôi hay tôi khóc cho ba. Mãi đến 11h đêm mẹ vẫn chưa về, tôi biết đêm nay mẹ sẽ không ngủ ở nhà, tôi tắt đèn lên giường và trằn trọc.
Có tiếng chim rúc ở ngoài cửa. Tôi trở mình và kéo chăn phủ kín cả khuôn mặt, trời lạnh quá sương phủ mờ cả cửa kính. Tôi nhìn căn phòng trong ánh sáng lờ mờ của ban mai. Trong nhà yên ắng không một tiếng động và tôi thấy một cánh buồm hiện ra.
Trên đó có người hùng mà tôi kính yêu đang sẵn sàng đưa tay đón tôi về phía người, nhưng sóng biển lại đẩy cánh buồm đó xa dần, xa dần và tôi như rơi xuống một vùng trời chao đảo.
11 giờ sáng, tôi nhận được thơ của ba từ tay chú đưa thơ quen thuộc. Mẹ không về, chắc đêm qua mẹ ngủ nhà bạn và sáng ra mẹ ghé vào sở. Tôi ấp lá thư của ba lên ngực và nghe lòng vui sướng. Tôi vào phòng kéo chăn đến cổ, tay run run xé bì thư.
"Tiểu Kha!
Con gái yêu dấu cuả ba. Con đừng buồn ba vì sinh nhật cuả con ba không có mặt. Dù hôm ấy ba đã viết thư cho con, nhưng sao ba vẫn ray rứt không yên. Ba luôn nhớ đến mười tám ngọn nến hồng mà trước khi con thổi tắt chắc trong mắt con đã long lanh. Con biết không bây giờ đã là mùa đông, khí trời lạnh, sương mù giăng lối, có đôi chỗ nước đã đóng băng. Tàu bè đi rất khó khăn, ba ở bên này không biết lúc nào mới về thăm con được, con hãy siêng năng học tập, và luôn nhớ rằng có ba đang nhìn con bước trên đường đời...
TB: "Con à! ba đã viết nhiều lá thư cho mẹ, sao không thấy mẹ hồi âm cho ba, ba rất buồn khi phải viết thư cho mẹ và con, đáng ra ba viết thư chung cho mẹ cùng vui đọc thư ba, đây là theo ý của con mà thôi. Chúc con luôn vui vẻ trong cuộc sống và con nhớ nhắn với mẹ những gì ba viết trong thư. Hôn con".
Ba của con."
Bây giờ tôi đã hiểu rằng mẹ không còn thương tôi và ba nữa. Tôi đút lá thư vào hộc giường và nghe nước mắt mặn môi.
Hôm nay mẹ về khuya, tôi lục đục mở cửa cho mẹ, mẹ vịn lấy vai tôi miệng nghe nồng hơi rượu. Mẹ ngồi sà xuống ghế tháo giày, tôi vội đi rót nước cho mẹ uống. Khi tôi lên thì mẹ đã ngủ gục nơi ghế. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, giá như tính tôi giống tính mẹ thì...
Tôi dìu mẹ vào phòng và về phòng mình. Tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà và không khóc được, tôi không biết nói gì để khuyên mẹ, mẹ đã làm cho tôi khổ nhiều rồi: Nếu như tôi có một người mẹ như mẹ nhỏ Trâm ở cạnh nhà. Tiếng con thạch sùng tắc lưỡi giữa đêm khuya, chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ.
Sáng ra mẹ đi làm sớm. Tôi cũng dậy đi học, mẹ nhìn tôi dặn.
- Đi học về con nhớ lau chùi nhà sạch sẽ và cắm hoa nữa nhé!
Tôi gật đầu dạ nhỏ và không muốn nói cho mẹ hay là đêm qua mẹ bị say? Điều này sẽ làm cho mẹ bị xúc phạm. Tôi lẳng lặng
Tại sao chẳng ai nói cho tôi biết về những chuyện như thế? Tôi thật sự bị choáng ngợp. Tôi chưa lần nào xa cháu bé mà lại không luôn nghĩ về nó, hay mỗi lần thấy một vết đỏ trên da nó mà lại[…]
Truyện ngắn
Tôi đã gặp một thiên thần như thế
"Khi cuộc sống đủ đầy, hãy nghĩ tới những người kém may mắn hơn bạn, làm một điều gì đó cho họ, dù là nhỏ bé, để thấy thế giới này vẫn còn nhiều lắm những phép nhiệm màu..." Tôi guồng chân […]
Truyện ngắn
"Có lần đi công tác, đứng trong nhà vệ sinh khách sạn, chực nghẹn ngào, trời ơi, chỉ chỗ này thôi còn sang trọng hơn, đẹp hơn nhà mình nữa. Rồi tới chiêm bao tôi cũng thấy căn nhà mơ ước, nh[…]
Truyện ngắn
Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. Cơn mưa đầ[…]
Truyện ngắn
Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là một vùng kí ức nhạt nhòa, nhưng đối với hắn và hắn biết những người dân nơi ấy cũng vậy, nỗi đau ấy luôn hiện diệ[…]
Truyện ngắn
Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: "Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi!?". Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng... Một chàn[…]
Truyện ngắn
Cuộc gặp gỡ chí mạng - Lưu Tiểu Mị - 2013
Sau một tai nạn giao thông thảm khốc, số phận đã gắn kết hai người vốn xa lạ lại với nhau. Lâm Uyển chứng kiến cái chết của vị hôn phu ngay trong phòng cấp cứu.Còn Trần Kình tìm mọi thủ đoạn[…]
Sách Hay
Người ta đang bán mùa xuân. Người ta đang mua mùa xuân. Người ta trao nhau mùa xuân. Tôi chọn mùa xuân cho mình:vàng mai. Đưa chén trà lên môi, nhắp nhẹ, giọng từ tốn, tôi khẽ nói: “Bác có[…]
Truyện ngắn
Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc - Julia Quinn
Và rồi tình yêu đã nảy nở đúng lúc người ta ít mong đợi nhất, nỗi đam mê đã làm tan chảy cả những trái tim khó bảo nhất... Trong tương lai gần Công tước Alexander Ridgeley xứ Ashbourne khôn[…]
Sách Hay