
Mùa thu không trở lại
Bình chọn: 367
Bình chọn: 367
Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng.
Em hít thật căng lồng ngực thứ không khí hanh hao, tê buốt hai cánh mũi. Ngày gió. Mùa thu chào em bằng nỗi cô đơn thật nhẹ, chạm vào mắt em những hạt bụi đỏ của một chiều xao xác lá bay. Em mỏng manh quá chừng. Không có anh, em biết níu vào đâu?
"Chuyện chúng mình sẽ chẳng đi đến đâu đâu em..."
"Vâng, em biết... Qua rồi, anh!"
Vậy là một mùa thu đi. Luôn là thế. Bắt đầu bởi mùa thu và rồi cũng kết thúc bởi mùa thu. Em khép hai vạt áo mỏng. Ngoài kia gió mùa đang cười ngạo nghễ. Rồi từ đây, trong kí ức anh và em sẽ chẳng còn một mùa thu.
Em chạy đi giữa phố đông người. Những ý tưởng rối bời, những suy nghĩ đan xen. Có phải mùa thu đang chọc ghẹo em – một kẻ vừa đánh mất yêu thương trong thoáng chốc. Những giọt thật buồn lăn dài trên má, chạm bờ môi, mặn chát... Anh! Lẽ nào mùa thu đã thật sự rời xa?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Trong anh những kỉ niệm về em đã nhạt nhòa lắm rồi? Anh có còn tìm thấy không nụ cười em những ngày mùa thu đầy nắng – rất trong, rất hồn nhiên – rất hạnh phúc mỗi phút gần bên anh?
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Những lời hứa đã vỗ cánh bay xa rồi sao anh? Em biết, em biết. Nhớ làm gì những lời hứa hẹn. Người đã quên thì đã quên rồi. Người còn nhớ chỉ thấy bao nhiêu là tái tê.
Lẽ nào mùa thu không còn trở lại nữa? Anh sẽ chẳng dịu dàng hôn nhẹ lên tóc em rồi mải miết vân vê lọn tóc rối. "Hương hoa sữa sao thật nồng nàn, như mái tóc em còn lắm những mê say..."
Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng. Rằng với em tình đã bao giờ đi ngang. Tình còn đong đầy đây bao nhiêu là nhớ, bao nhiêu là tiếc nuối. Chưa bao giờ trong em, tình yêu ấy đã vội vàng nhạt phai.
Em ôm vào lòng heo may, cho những ngón tay rùng mình lạnh giá. Mùa đang về. Tình ngỡ đã ngủ quên mà như cơn mơ từng đêm thao thức. Anh đâu còn đó, mùa thu trong em. Em biết níu vào đâu? Níu vào mùa sợ heo may làm dày nỗi nhớ. Níu vào kỉ niệm sợ trượt ngã trong những yêu thương. Níu vào anh... nhưng anh xa quá rồi...
Và rằng mùa thu không bao giờ còn trở lại sao anh? Em chẳng muốn tin đâu nên cứ dối lòng mình...
Hãy yêu một chàng trai biết rửa bát!
Giữa buổi chiều công sở bận rộn, một cậu bạn tôi post lên group chat của nhóm bạn link bài viết có tựa đề "Hãy yêu một cô gái biết nấu ăn". Lập tức cái link của cậu được các chàng trai trong[…]
Truyện Blog
Ly biệt, là đem theo lời chúc phúc tiến về phía trước. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Người thân, bạn bè, người yêu, thậm chí tất cả mọi vật bạn yêu thích nhất...đều có thể sẽ có[…]
Truyện Blog
"... Chuyện khó nói đầu tiên là cái toilet. Gọi thế cho oai chứ nó chỉ được quây bằng bốn tấm cót cao ngang ngực, gió lộng bốn bề. Ngồi trong đó mà cứ đưa nguyên bản mặt ra ngoài, mắc cỡ gần[…]
Truyện Blog
Hình như em rất thích làm khó anh bằng những câu hỏi.... Từ lúc yêu nhau em hỏi anh rất nhiều câu hỏi. Rằng nếu có ngày anh không còn yêu em nữa thì anh có còn bên em không, rằng nếu em r[…]
Truyện Blog
Ừ! Chuyện gì rồi chẳng sẽ qua. Chỉ là mỗi người có một cách riêng để vượt qua những nỗi đau trong đời... Năm đó, mẹ vừa nhận quyết định nghỉ hưu – chính thức chấm dứt hơn 25 năm dài làm gi[…]
Truyện ngắn
Giá như tôi ngừng câu chuyện ở năm 18 tuổi!
Tôi hiểu ra rằng với họ, tôi nhưmột con người đi ngang qua cuộc đời, tô điểm cho một thời tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt của họ. Thế màvới tôi, họgiống nhưcơn bão cuốn trôi tất cả, chỉđểlại đố[…]
Truyện Blog
Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương. 1. Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một[…]
Truyện ngắn
Tha thứ có quan trọng bằng việc có còn muốn nắm tay nhau nữa hay không?
Thực ra việc tha thứ hay không tha thứ, chấp nhận hay không chấp nhận có thực sự quan trọng bằng sau ngần ấy tổn thương mà chúng ta tạo ra cho nhau, có còn muốn nắm tay nhau nữa hay không? […]
Tâm Sự
"Mẹ không thích con kêu khó..."
Đây là câu chuyện cảm động có thật do một tiến sĩ của ĐH Harvard kể lại. Anh là An Kim Bằng. Tiến sĩ An Kim Bằng , người Trung Quốc, tốt nghiệp toán học tại Đại học Harvard. Ngày 5/9/1997,[…]
Truyện ngắn