
Hãy hôn nhau 99 lần trước khi chia tay
Bình chọn: 142
Bình chọn: 142
Lời chia tay nói quá nhiều cũng giống như thuốc kháng sinh uống thường xuyên sẽ mất dần tác dụng.
***
Cô gái và người yêu cô quen nhau đã được bốn năm, nhưng anh ta quả thực không phải là một người đàn ông tốt, lăng nhăng, thích rượu chè bài bạc, hay thất hứa. Nhiều lần cô hạ quyết tâm rời xa anh ta nhưng đều thất bại.
Lần đầu tiên, cô nói chia tay là vào ngày kỉ niệm một trăm ngày hai người quen nhau. Anh ta uống say khướt và muốn cô qua đêm cùng anh. Cô từ chối, anh liền cho rằng cô không yêu anh. Cô nói, vậy thì chia tay đi. Lúc ấy, cô rất đau khổ, cô nghĩ rằng anh không tôn trọng cô. Nhưng hôm sau, anh đợi cô rất lâu dưới cổng nhà, anh nói anh xin lỗi, vì anh uống quá nhiều nên lú lẫn mất rồi, em tha thứ cho anh được không?
Lần thứ hai, cô quyết định rời xa anh ta là lúc anh bán đi một vài vật dụng có giá trị trong nhà để trả nợ cá độ bóng đá. Cô khuyên can hết lời nhưng anh bỏ ngoài tai. Cô tuyệt vọng nhìn anh , hóa ra cô chẳng có chút phân lượng nào trong trái tim anh. Khi trắng tay, anh tìm đến cô, cô không muốn gặp lại anh. Vậy mà nghe anh bảo: "Anh chẳng còn gì nữa ngoài em", cô lại không đành lòng.
Gần đây nhất, cô bắt gặp anh ta đang mây mưa cùng cô bạn thân tại nhà riêng. Hai người tưởng chừng đã đi đến đường cùng, không thể vãn hồi được nữa. Cô vừa khóc, vừa căm phẫn nói: "Lần này thì chấm hết thật rồi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh". Cô gom tất cả quà tặng, bao gồm cả chiếc nhẫn đính hôn mà cô vô cùng trân quý, đóng thùng gửi trả nguyên đai nguyên kiện cho anh ta. Cô đi quanh nhà, lôi hết mọi đồ dùng có dính dáng tới anh từ: khung ảnh, gối ôm, dép đi nhà, khăn rửa mặt, bàn chải đánh răng, chiếc cốc có khắc tên hai người,...thứ gì không thể đốt được thì đem đập vỡ. Xong xuôi, cô nhìn lại khắp nhà một lượt cuối, không còn đồ vật mang mùi vị của anh ta, nhưng cô vẫn có cảm giác nơi đây đầy ắp hình bóng anh. Căn bếp chỗ hai người thường chen chúc đứng rửa bát cùng nhau; góc phòng khách còn vang vọng tiếng cười trầm thấp của anh; nơi ban công anh ôm cô vào lòng mỗi buổi sớm tinh sương, ngắm nhìn bình minh từng chút một ló rạng,...Cô thở dài, kéo va li chuyển đến sống trong một căn hộ mới bên ngoài thành phố, chỉ mong cách xa anh ta ngàn vạn dặm. Nhưng chẳng hiểu bằng cách nào anh ta vẫn tìm thấy cô. Hồi đầu, cô kiên quyết làm ngơ trước sự đeo bám của anh. Anh đợi cô trước cổng cơ quan, cô liền đi đường vòng. Anh gọi điện, cô đổi số. Anh kêu gào âm ĩ tên cô dưới hiên nhà, cô vặn nhạc thật to. Anh nài nỉ: "Anh sẽ đợi đến khi nào em tha thứ". Cô lạnh lùng: "Một triệu năm nữa cũng không thể". Nhưng chẳng hiểu vì sao, cuối cùng cô lại ngoan ngõan trở về bên anh. Cô đau khổ nói: "Rất muốn rời xa anh ta, nhưng lại bất lực".
Cô gái thật đáng thương. Cả đời cô đưa ra rất nhiều lời chia tay, nhưng đều chọn sai thời điểm. Cô nói khi cô đang điên cuồng tức giận, chỉ muốn anh ta biến mất thật nhanh khỏi đời mình. Tuy nhiên, sau khi bão tố qua đi, tình yêu trở lại, cô liền tìm một vài lý do hoàn hảo để chắp vá cho lỗi lầm của anh ta và rồi lại dễ dàng thứ tha cho anh ta như chưa hề có cuộc chia ly.
Lời chia tay nói quá nhiều cũng giống như thuốc kháng sinh uống thường xuyên sẽ mất dần tác dụng. Ban đầu, nghe em nói, anh ta sẽ hoảng sợ, sẽ lo lắng có được em rồi lại mất em. Lần thứ hai, anh ta nghĩ rằng em chỉ đang giận dỗi, làm mình làm mẩy tí thôi. Đến lần thứ ba, thứ tư, thứ năm,... thì anh ta chẳng còn buồn để ý nữa. Anh ta nhủ nhầm: "Đợi vài ngày qua đi, mọi chuyện đâu lại vào đấy thôi". Một lời chia tay có trọng lượng, không cần đến dũng khí, cũng không bắt buộc em phải dốc cạn quyết tâm cả đời để nói ra. Muốn thử xem, lần tới có rời bỏ được anh ta hay không, hãy hôn nhau chín mươi chín lần trước khi tạm biệt. Hai người thật sự chia tay là lúc mà em cho dù có viện ra hàng tỉ lý do, cũng không muốn chạm vào môi anh ta đủ một trăm cái. Nếu vẫn còn muốn hôn anh ta nốt đêm nay, vậy thì ngày mai chắc chắn vẫn chưa thể quên được nhau.
MY VIỆT
Có một ngày em chợt nhận ra mình không còn yêu anh nữa. Một ngày, em nhận ra trái tim nhỏ bé của mình đập loạn nhịp trước mộtchàng trai không phải là anh. Ánh mắt nâu trong veo ấy choáng n[…]
Truyện Blog
"... Chuyện khó nói đầu tiên là cái toilet. Gọi thế cho oai chứ nó chỉ được quây bằng bốn tấm cót cao ngang ngực, gió lộng bốn bề. Ngồi trong đó mà cứ đưa nguyên bản mặt ra ngoài, mắc cỡ gần[…]
Truyện Blog
Ta thường hỏi người yêu của ta: "Anh có đổi thay không?" Ta sợ rằng anh ấy sẽ thay lòng đổi dạ. Ta sợ rằng tình yêu cũng thay đổi. Lúc đầu, cái thay đổi không phải là lòng người mà là cá[…]
Truyện Blog
Bạn còn nhớ bài hát đấy không?
Trong cuộc đời, chúng ta từng hát rất nhiều bài hát, cũng thích rất nhiều bài hát, có bài nhớ rất rõ, có bài thì quên mất lời, nhưng cũng có những bài ca qua bao năm tháng mà ta vẫn nhớ. Bạ[…]
Truyện Blog
Đôi khi ta sợ những tình cảm lập lờ
Đôi khi, ta sợ những tình cảm lập lờ. Thích thì là thích đấy. Thương thì không hẳn. Yêu lại chưa đến. Thế gian bao la rộng lớn, với từng ấy con người, tìm được người ấy quả là kỳ tích. Nhưng[…]
Truyện Blog
Nhanh mẹ nhỉ! Mới ngày nào con đang còn bi bô bên cạnh bố mẹ. Thế mà giờ này con đã là cô gái của tuổi 18 rồi cơ đấy. Bây giờ ngồi ngẫm lại con mới thấy con của ngày nào thật ương bướng. Ai[…]
Tâm Sự
Đều đặn suốt nửa năm, tuần nào hắn cũng "đổ" 2 chỉ. Không biết bà chủ nói gì, chỉ thấy cô con gái xuất hiện nhiều hơn và thay mẹ thu tiền, giao vàng cho hắn. Hắn hơn 20 tuổi, lên thành phố […]
Truyện ngắn
Còn thời cưỡi ngựa bắn cung...
Có hai loại người, những người làm việc và những người giành được lời khen ngợi. Hãy cố tham gia vào nhóm đầu tiên, ở đó ít cạnh tranh hơn. Có một lần, cô cháu gái 12 tuổi ưa vẽ vời của […]
Truyện Blog
Khi chúng ta tin vào việc mình làm, tại sao lại phải đắn đo. Tôi gặp cô bé đó ở thư viện, khi 2 đứa với tay cùng lấy một quyển sách, giống giống như trong phim tình cảm hay các quyển tiểu t[…]
Truyện ngắn