
Đương nhiên rồi, mình à!
Bình chọn: 216
Bình chọn: 216
Phàm còn nghèo, còn lầm than, mới mong kiếm bạc vạn.
Phàm có kém cỏi, mới mong ra chỗ đông vong vía đặng tiếng khoe khôn mới có người nghe.
Còn tìm, là bởi còn thiếu.
Hôm nọ ghé thăm em, nó chiếu lên màn hình trảng cỏ xanh như ngọc, mấy ngôi gia hiền như nấm, lúp xúp cụm vô nhau, nó bảo là vẽ cho tôi coi trước cuộc sum vầy về sau. Nói rồi hai anh em hắn nhấm nháp bánh, vừa bàn chuyện bứng ổ lên đồi, nơi tôi nắn nót cho Nhã Khuê những bản Method Rose lành như ca dao đồng ấu, trong khi Tồ và Jack cung quăng trửng giỡn.
Bản thân tôi cũng đã vài bận cuống quýt hồi hôn, tháo chạy trước ngày cưới dăm tháng, dăm tuần và dăm hôm, tháo chạy khỏi những người đàn ông biết bọc giấy kiếng quanh cả thế giới mà mang tặng một đàn bà.
Rồi tôi gặp người con trai biết ngồi cẩn thận bóc bỏ lớp giấy kiếng màu mè, nhổ từng múi gai trên thân hoa hồng rồi tặng tôi.
Trước mắt cả hai bây giờ, còn là bể đam mê, sự nghiệp, thênh thang ngụp lặn. Tôi còn say sưa lòng chiều chuộng cưng quý của đồng nghiệp hay thân chủ, tôi còn chưa thỏa thuê những cơn say chữ mê man, chưa hưởng đủ những đêm đô thị đèn vàng sặc mùi Sài-gòn, tiếng cười giỡn bạn bè tứ xứ, chưa hả những cơn hiếu thắng và cả những đòn hiếu sát say máu chiến hung hăng.
Nhưng trong suốt những tháng năm tới đây, cả hai sẽ luôn biết đến một mảnh đất gọi là nhà, nơi tôi nặn bánh, nấu cơm, thong thả viết, nơi tôi thêu nốt bức thêu, đọc đi đọc lại cuốn Jane Eyre vào những chiều thật lạnh. Nơi đó, tôi sẽ lại chơi chi chi chành chành với lũ mèo, và người chơi keng với chó.
Biết đâu, nhờ ân phước, sẽ có đôi ba nít nhỏ thật lành, biết rung động trước những điều ngộ nghĩnh, biết chăm hoa nuôi thỏ, biết khiêm cung lễ phép, biết trông trăng phá cỗ với bánh nướng bánh dẻo nặn hình heo.
Tôi đã để vuột tay rất nhiều ân phước trong đời, nhưng ngày lễ thánh Valentine năm 2012 ấy, tôi đã chìa chỉ một ngón tay áp út thôi, với phước phần thiêng liêng nhất trong đời.
Nếu người có cầu hôn với tôi 100 lần chẵn trong đời, rồi sẽ vẫn thế, câu trả lời tôi nhớ mình đã thốt bằng tim "Đương nhiên rồi, mình à, hẳn phải là như vậy!"
Vì có một người khiến em không thể yêu anh...
Anh ấy, mãi mãi chẳng bằng anh. Anh ấy sẽ quên tặng hoa mỗi khi em giận hờn, cũng không vượt đường xa gặp em khi trời đã vào đông. Sẽ không có ánh nến nào trong ngày sinh nhật em, trong tay[…]
Truyện Blog
Tình yêu cách hạnh phúc bao xa?
Tôi còn nhớ đã đọc ở đâu đó một câu như thế này: Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu cô ấy. Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho ch[…]
Truyện Blog
Vì còn những cái nghèo còn hơn tiền bạc. Và bắt đầu chớm những con chữ từ một thứ cảm xúc tương ngộ nơi người khác, mỉa mai lắm cái sự khô khan của chính mình, đến cảm xúc còn đi vay mượn. […]
Truyện Blog
Một cô gái kể rằng, chia tay bao năm với người yêu đầu tiên nhưng nghe những người khác nói rằng anh vẫn còn rất nhớ cô. Vỉệc đã qua bao năm, thế mà cô nghe được rằng anh vẫn còn nhớ cô l[…]
Truyện Blog
Ngày bình thường Tôi hai mươi mốt tuổi, học kiến trúc, thích nghe rock, chơi game online, ít nói và không có điểm gì nổi trội. "Đôi khi mày nhạy cảm đến sến ốm" – Đăng, thằng bạn thân tôi, n[…]
Truyện ngắn
Chỉ là bây giờ mình chưa hẹn hò nên em vẫn tỉnh bơ những tin nhắn anh chúc ngủ ngon... Khi mình hẹn hò... Khi mình hẹn hò em hứa sẽ là cô gái nghe lời. Em sẽ nắm chặt tay anh khi qua đườ[…]
Truyện Blog
Đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi?
Ở đâu có một tình yêu như bạn mơ ước? Ở đâu có một người đàn ông không tì vết? Một người đàn ông sẵn sàng để bạn yêu và yêu bạn, đáp ứng đủ mọi nhu cầu mà bạn muốn có ở một người đàn ông? […]
Truyện Blog
Damocles lặng người; nụ cười tắt ngấm trên môi. Khuôn mặt gã tái xanh còn đôi tay thì run lẩy bẩy. Bây giờ, gã chẳng còn thiết đến cao lương mỹ vị hay nhạc múa gì nữa. Điều duy nhất gã nghỉ […]
Truyện ngắn