
Cô gái với bình xăng đầy
Bình chọn: 240
Bình chọn: 240
Ví như sáng nay, thứ hai đầu tuần, tôi chạy xe đi làm. Kim xăng chạm dưới vạch đỏ, hôm qua chồng tôi đã đi cạn bình xăng mà không đổ lại. Thế là nỗi buồn chụp gọn lấy tôi.
***
Tôi cũng không hiểu vì sao một chiếc xe sắp hết xăng lại làm tôi buồn đến thế, có thể vì nó làm tôi bất an, làm tôi có cảm giác chùn bước trên phố, làm tôi sợ đèn đỏ (xe dừng lại và có thể chết máy vì hết xăng). Làm tôi phải rón rén chọn những con đường có cây xăng gần nhất. Tôi không còn là mình, lúng túng và ngại ngùng, tôi không còn lượn lờ bạt mạng... vì có thể xe sẽ hết xăng bất ngờ ngay khi tôi đang cố vượt một chiếc xe bồn.
Vì thế tôi luôn đổ xăng xe khi chưa chạm vạch đỏ. Nếu mượn xe ai đó, tôi cũng luôn tránh để kim xăng chạy về zero.
Chồng tôi thường cười lớn khi tôi hối anh đổ xăng, anh hay nói "Khi kim chạy về vạch đỏ em có thể chạy 30km nữa mà!". Anh luôn hồ hởi vô lo khi chạy trên chiếc xe đã hỏng đồng hồ đo xăng, tôi ghen tị với điều đó... tôi không thể làm như anh. 30km đó không làm tôi yên lòng.
Cuộc sống tự lập từ sớm dạy tôi luôn phải có phương án dự phòng, vì có thể lúc mình cần nhất lại là lúc không có ai ở bên. Có lẽ nếu một ngày nào đó, tôi không còn buồn khi ngồi trên những chiếc xe máy sắp hết xăng, thì đó là ngày tôi thực sự có một ai đó chăm sóc cho mình, chọn mua cho tôi một chiếc chăn ấm mà nhẹ hoặc đơn giản là cứ chiều chủ nhật có ai đó sẽ mang xe tôi đi rửa và đổ đầy một bình xăng, để suốt một tuần kế tiếp, tôi không bị nỗi buồn kéo lại từ phía sau.
Tôi thường thấy buồn khi đi qua ai đó đang cần giúp đỡ. Mẹ thường dạy tôi sống tốt với người khác, và giúp đỡ những người đang cần một bàn tay. Nhưng bà quên không dặn rằng, trên đời có nhiều người cần được giúp lắm, nếu con không thể giúp hết mọi người thì cũng đừng lấy thế làm buồn.
Có lẽ tôi kỳ cục, khi tôi đi qua một ông già ngồi ở ngã tư đèn đỏ, trước mặt là chiếc xe đẩy bán bắp rang và hạt dưa. Ngày nào cũng vậy, chiều tan tầm, chưa từng có một chiếc xe nào dừng lại lâu hơn 25 giây đèn đỏ, ai cũng sợ lỡ đèn. Tôi cũng đi qua như họ, nhưng tệ hơn tôi bắt đầu thấy buồn sau khi đi qua ngã tư, thêm một con phố nữa thì tôi buồn thực sự và muốn quay xe lại... Nhưng rồi ngày nào tôi cũng lặp lại đúng nỗi buồn ấy.
Tôi đi qua nhiều cảnh đời với lòng tốt nửa vời, khi tôi nhìn thấy một bà lão sống dưới gầm cầu thang. Tôi thường trút cơm và đồ ăn thừa vào những hộp nhựa rồi cất trong ngăn mát... Có tuần, tôi cất rất nhiều hộp. Khi đi qua hốc cầu thang, tôi luôn dựng ra những kịch bản rằng mình sẽ đưa bà hộp cơm theo cách nào. Nhưng cuối cùng tôi chưa bao giờ đặt hộp cơm nào ở đó. Tôi thấy buồn khi mở tủ lạnh và biết mẹ đã đổ những hộp cơm thừa đi, và nỗi buồn ở nguyên trong tôi mỗi khi tôi đi qua cái hõm cầu thang mà bà già không còn ở nữa.
Đôi khi tôi muốn gạt phứt những nỗi buồn của lòng tốt nửa vời của mình đi, mà vẫn hoài không làm được. Bởi vì tôi chưa thấy buồn khi đi qua họ, nỗi buồn chỉ đến khi tôi đã vượt qua họ rồi, và không thể quay lại được nữa. Như thế, giống như trò chơi!
Tôi không thấy buồn khi ai đó qua đời, mãi tới khi...
Có nhiều người đã đi qua cuộc đời tôi, và họ ra đi mãi mãi, theo nghĩa đen, nghĩa đen nhất của nghĩa đen. Nghĩa là họ không ở đâu đó, một thành phố nào đó, mà họ qua đời, ra đi. Thường, tôi không buồn khi nghe tin ai đó mất, tôi chỉ thấy đó giống như một vòng tuần hoàn, sinh – tử. Đôi khi tôi ngồi, hình dung ra ai đó quanh tôi sẽ mất đi, và tôi chỉ cảm thấy sự trống rỗng. Và vì thế ở đám ma, ít khi tôi khóc và rất ít khi tôi ngó vào quan tài, qua lớp kính, để nhìn người đã ra đi một lần cuối. Vì ngay lúc đó, ngay giờ phút đó, tôi không muốn làm điều gì cùng họ, cái người vừa mới qua đời kia.
Thế nhưng mãi sau này tôi mới nhận ra, tôi rất buồn khi đi qua một con phố, nhìn thấy một chiếc áo, nghe một bản nhạc mà tôi nghĩ người đã ra đi sẽ thích nó, đã thích nó. Khi ấy tôi mới hiểu rằng, tôi sẽ mãi mãi không thể chia sẻ cái gì, bất cứ cái gì với người đó nữa. Chính sự không thể san sẻ này làm tôi cảm nhận rõ nỗi mất mát, và tôi thấy buồn. Có khi, mười năm sau ngày anh họ tôi mất, tôi mới khóc thật lớn... vì tôi biết rằng anh ấy chẳng bao giờ 25 tuổi như tôi.
Vậy đấy! Tôi rất ngốc. Tôi sẽ rất buồn, khi không còn muốn hôn một người tôi đã từng yêu... Tất nhiên, khi yêu nhau, người ta thường hôn nhau. Chẳng hiểu tại sao lại như thế, nhưng ai cũng cho rằng nụ hôn thật tuyệt. Tôi không tán thành, cũng không phản đối. Đôi khi tôi nghĩ, ngồi sau ai đó, ôm họ thật chặt và lim dim ngủ, thì thích hơn là hôn và thở hổn hển.
Thế nhưng tôi sẽ rất buồn nếu tôi nhận ra mình không còn muốn hôn một ai đó nữa. Không bao giờ còn cảm thấy thèm muốn được đặt ngón tay mình, hay môi mình lên đôi môi kia. Không còn thấy đôi môi kia giống như một thứ gì đó có trọn vẹn mùi vị của cuộc đời... thân
Tôi cứ nghĩ người ta chỉ khủng hoảng tuổi 18, rồi tuổi 30 những cái tuổi đánh dấu các mốc của cuộc đời con người, chứ nào có mấy ai lại khủng hoảng ở cái tuổi 23 vui tươi này. Nhưng sự thật[…]
Truyện Blog
Em có biết vì sao anh có nhiều bạn gái?
Em cứ trách anh lăng nhăng. Anh cũng khổ tâm lắm, em có chịu hiểu vì sao anh lại có nhiều bạn gái không? Thứ nhất, anh có nhiều bạn gái để giúp em... có nhiều đi thủ cạnh tranh. Em có biết […]
Truyện Blog
Đến khi nào đàn ông mới phân biệt được lúc nào nên hỏi ý phụ nữ nhỉ? Có những thứ anh đừng nên hỏi ý em, ví dụ như: “Anh có thể hôn em không?” “Tối nay anh có thể ở lại đây không?” “Anh có […]
Truyện Blog
Nhiều đàn ông kể chuyện có nhiều em sẵn sàng chết vì mình, có nhiều em hẹn hò mình đến tận kiếp sau. Thật ra đó là khi các em tuyên bố: "Phải yêu anh thì thà chết còn hơn" hay "Em không yêu […]
Truyện Blog
1. Mật thư nghĩa là gì? Mật thư – PM – là những tin nhắn cá nhân do các thành viên gửi cho nhau trên các diễn đàn hay trên các mạng xã hội. Hiện facebook là mạng xã hội lớn nhất thế giới vớ[…]
Sách Hay
Thành công đơn giản chỉ là làm đi làm lại một việc, với nghị lực kiên cường; lúc thành công đến, bạn muốn cản cũng cản không được. Khi hay tin một bậc thầy ngành tiếp thiị sắp từ giã sựnghi[…]
Truyện ngắn
Xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ là những đứa trẻ cô đơn. Chỉ có điều, mỗi người lại cô đơn theo một cách khác nhau. Tôi biết rằng, bên trong mỗi con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng một hoặ[…]
Truyện Blog
Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những khoản mà mẹ phải trả cho mình về những gì đã giúp cho mẹ mỗi ngày. Peter là con trai của một chủ cửa hàng[…]
Truyện ngắn
Mùa hè định mệnh - Karen Robards - 2013
Chuyện học trò yêu cô giáo, một chuyện xưa như trái đất, nhưng không phải lúc nào cũng cũ. Johnny Harris, cậu học trò thuộc tầng lớp đáy cùng của xã hội, bất cần, ngang ngạnh và cô độc. Một […]
Sách Hay