
Thư cuối cho anh
Bình chọn: 260
Bình chọn: 260
Ngày hôm sau em đi trên con đường ấy, không khí ở Đà Lạt lạnh hơn Sài Gòn rất nhiều. Bỏ hai tay vào túi áo khoát, bước đi trên con đường lạ nhưng em cảm nhận sự quen thuộc. Trong lòng vui đến không tả được. Nhìn những hàng cây xanh xanh van tiếng lá xào xạc, tiếng bước chân trên thảm lá nghe sao thật êm tai. Một ngôi trường tiểu học phía trước đang giờ ra chơi, phía sân trường vang vọng tiếng nói cười của trẻ nhỏ.
Cảnh tượng quen thuộc này yêu làm sao. Ngôi trường này rất nhỏ, chỉ vài phòng học tuy nhiên khuôn viên trường lại rất lớn. Anh biết không vì ở đây không có nhiều người ở nên trẻ con đi học cũng rất ít. Em được phép đi vào trường tham quan. Em ngồi trên băng ghế sờn cũ phía trước một lớp học, bên cạnh một cô bé cột hai chùm tóc cao nhìn rất buồn cười. Cô bé rất xinh, mặt tròn mũm mỉm nước da lại rất trắng. Trông có vẻ nhút nhát, chỉ bẻn lẻn liếc nhìn các bạn vui đùa, đôi mắt to xinh xắn nhìn quanh chợt giậc mình khi nhận ra em đang nhìn cô bé. Bé dễ thương lắm anh à, chúng em đã trò chuyện rất lâu. Lúc đầu chỉ là em nói, em hỏi gì cô bé chỉ mỉm cười rồi vâng dạ, nhìn mà yêu làm sao. Rồi cô bé nhỏ cũng líu lo bao nhiêu chuyện về trường học về bài vở cùng các con chữ rồi chuyện buồn vui cùng bạn bè cả người mẹ ránh hàng rong của em ấy.
Khi ấy em thấy mình như vô ưu vô lo, bỗng nhận ra mình không cần phải suy nghĩ hay lo lắng mà chỉ là thoải mái nói chuyện, em nhận ra chính mình. Nó làm em nhớ lại một lời thoại trong một bộ phim:
"Trước đây tôi cho rằng chính những chuyến đi sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn thế giới. Bây giờ tôi mới phát hiện, những con người nhỏ bé ngược lại đã thông qua thế giới này, thông qua những chuyến đi để hiểu rõ bản thân mình."
Giống như câu nói ấy, thông qua thế giới này, thông qua những chuyến đi để hiểu rõ bản thân mình. Anh à, trong tình cảm của chúng ta, những thứ mà anh cho em đều là những thứ anh muốn cho. Anh chưa hề để tâm rằng đó liệu có phải là thứ em muốn có hay không. Xin lỗi ...
Em không thể tiếp tục cùng anh đi trên con đường anh chọn được nữa. Xin lỗi, em không thể kết hôn với anh. Em đã quyết định về dạy ở một trường tiểu học vùng cao, là em tự nguyện đến đó. Thủ tục cũng sắp xong rồi. Mong anh lần này tôn trọng quyết định của em, lần này đứng về phía em và nghĩ cho em. Em ra đi là để bi kịch phía trước không xảy ra. Đến giờ phút này đây em vẫn không trách anh. Yêu anh là điều em lựa chọn, chỉ là giờ đây chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời. Em biết mình ích kỷ nhưng anh à, em cần như thế. Xin lỗi anh. . .
Nếu có thể hãy quên em đi, hoặc là hãy xem đó là kỉ niệm đẹp trong một đoạn ngắn cuộc đời của anh. Hy vọng rằng những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh!
Tạm biệt anh...
LT
Chồng à, chúng ta cưới nhau gần 2 năm rồi nhỉ? nhưng sao càng lúc chúng ta càng hay cãi nhau? Nhìn vợ chồng nhà người ta vui vẻ hạnh phúc vợ thấy nhớ thời gian đầu của chúng ta. Lúc nào cũn[…]
Tâm Sự
Đừng để tính ích kỉ và lời nói làm mất đi tình bạn. Bởi lẽ có thể chỉ một câu chuyện, một chút ích kỷ làm mất đi tình bạn vì có thể mãi mãi ta không còn cái diễm phúc để một lần làm bạn với […]
Tâm Sự
Chuyện về người yêu chiến sỹ Hải Quân Việt Nam
Nó còn biết làm gì khác khi mà nó không thể liên lạc được với người yêu của nó.Mỗi lần anh đi làm nhiệm vụ ở vùng biển thiêng liêng của Tổ Quốc là nó biết sẽ không thể điện thoại,nhắn tin ha[…]
Tâm Sự
Cuộc sống giống như bộ phim nhiều tập nhưng có điều đặc biệt là diễn viên chính không bao giờ biết trước được kịch bản. Cũng như em không biết được, em anh và cô ấy, cuối cùng ai mới là của[…]
Tâm Sự
Tên của đóa hồng - Umberto Eco
Có lẽ, Umberto Eco muốn trao cho độc giả một cuốn sách để họ có thể thốt lên sau khi đọc xong: "Tôi đã đi cùng khắp, kiếm sự an bình, rốt cuộc chỉ tìm thấy nó khi ngồi ở một góc phòng với mộ[…]
Sách Hay
Về nhà đi con gái Bên góc vườn xưa cha vẫn ngồi đó ngóng chờ Về nhà đi con gái Cuối mùa này hoa Lộc Vừng vẫn nở Nhành đỏ tươi đợi người thiếu nữ cài lên tóc Chú họa mi ngày nào chẳng hót nữa[…]
Truyện ngắn
"Này, ra ngoài nhé, đừng đợi cơm". Lâm dắt xe ra cửa chẳng cần đợi vợ anh đồng ý. Phượng vẫn đang lúi húi trong bếp vội vã ngẩng đầu hỏi: "Anh đi đâu?" Cánh cửa đóng sau lưng anh mang theo c[…]
Truyện ngắn
Mẹ tôi là người thích lưu giữ mọi đồ vật cũng như niềm vui thú trồng trọt thừa hưởng từ ông ngoại. Sau khi cưới nhau, bố mẹ mua nhà ở California và chuyển đến sống ở đó nhưng thói quen tiết […]
Truyện ngắn