Người đi ngang đời tôi
Bình chọn: 229
Bình chọn: 229
Thế đấy. Đã 2 năm rưỡi rồi còn gì. Đã là mùa đông thứ 3 của em và anh trên đất này rồi đấy nhỉ...Và mỗi lần ý nghĩ về anh chợt thoáng qua, miệng em lại nhếch lên và trong lòng thì cứ như trơ lại.Có thể là những nhớ nhung, mà không có lẽ chỉ là cái cười chế giễu chính bản thân em...
Mùa đông đầu tiên đến Nhật em cảm nhận cái lạnh đến thấu da thấu thịt, làm mọi tế bào như đông cứng, hai bàn tay không cảm giác được gì. Mùa đông xa nhà, mùa đông của mọi sự chia ly... Mỗi khi nhớ lại em cũng chẳng còn hình dung nổi nó lạnh như thế nào? Cũng không biết em đã vượt qua nó như thế nào? Là những đêm không ngủ được vì khóc đến nghẹn cả cổ họng, và đầu thì đau nhức, đến cả những hơi thở cũng dồn dập đứt quãng. Em không nhớ mình đã khóc nhiều như thế nào. Đã bao nhiêu lần mấy nhỏ bạn cùng phòng khó ngủ vì tiếng khóc của em. Hay đã bao nhiêu lần em cố quay mặt đi hướng khác để tránh mọi thắc mắc về cặp mắt sưng húp. Bao nhiêu lần em giam mình trong phòng vệ sinh cả tiếng đồng hồ. Đã bao nhiêu lần em vừa đạp xe đạp về nhà lúc 1,2 giờ sáng sau ca làm thêm,thả xe lao xuống dốc, những cơn gió lạnh phả vào mặt và những giọt nước mắt rơi như mưa...Phải thú thật rằng em không phải kiểu con gái yếu mềm hay tiểu thư. Em không thích khóc và em cũng không thích kể lể rằng mình đã đau khổ như thế nào. Những tổn thương ấy em không dám nói với ai, em chỉ cố lau vội nước mắt mỗi khi nó sắp rơi trước mặt ai đó mỗi khi nghĩ về anh, hay cố ngẩng mặt lên để ngăn dòng nước mắt khỏi rơi xuống. Vì em quá mỏi mệt để đưa tay lau lấy nước mắt mình ....
Mùa đông thứ 2, em vào đại học. Em cũng thôi không khóc nhiều. Em tập làm quen với cuộc sống mới, môi trường mới. Em chuyển đến tỉnh khác, và em xem đó như 1 sự bắt đầu. Em sống với những lo toan học hành, thi cử và tiền bạc... Nhưng em vẫn không thôi nghĩ về anh. Có những khi em vẫn bắt gặp mình ngồi mộng mị trong những suy nghĩ...Thời gian đã qua đủ dài để em biết chấp nhận rằng mình chẳng là gì của anh. Và cũng đủ làm em bình tĩnh để thôi không làm phiền, không nhắn tin những lúc mềm yếu nhất. Nhưng nó vẫn chưa đủ dài để những đỗ vỡ trong lòng em kéo da non. Anh vẫn ở đấy, trong lòng. Có đôi khi mệt mỏi, em nghĩ về gia đình, về anh. Có đôi khi không kiềm lòng được em lại tìm mọi cớ để nói chuyện với anh. Chỉ là những câu hỏi thăm thông thường, nhưng nó làm em như cảm giác anh vẫn hiện hữu đâu đó bên cạnh em, trên đất nước xa lạ này...Không đủ ấm để làm em cười rạng rỡ như ngày nào, nhưng cũng đủ ý nghĩa để níu kéo những tàn dư cuối cùng trong tim em thoi thóp cháy...
Em không nhận lời yêu ai, vì em biết trong lòng em anh vẫn còn quan trọng. Em không muốn vội vàng nhận lời bắt đầu mối quan hệ với ai. Vì em không muốn đem người ta ra để thay thế anh. Đối với người ta là 1 điều có lỗi. Đối với em chẳng khác nào em đang đánh mất mình. Mặc dù có đôi lúc em bước chân về phòng, lạnh lẽo ngồi trong cô đơn, chỉ ước có ai đó ôm lấy mình mà an ủi rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, đừng sợ. Mặc dù có đôi lúc em kiệt sức trong mớ hỗn độn công việc học hành. Có đôi lúc em khóc vì bị coi thường, bất lực trước mọi thứ và ghét bỏ chính bản thân. Lúc đấy em lại vòng tay ôm lấy mình để tự nhắc nhở rằng chỉ 1 người không cần em thôi đã quá đủ cay đắngrồi.
Và mùa đông thứ 3 vừa đến. Em đón nhận nó bằng 1 tuần in lặng, im lặng khi nhận ra mùa đông này anh đã bắt đầu xóa sạch em trong trí nhớ...Những status của anh trên facebook tràn đầy niềm vui, anh đang yêu...
Em trải qua mọi cảm xúc hỗn độn ở mức độ cao nhất chỉ trong vòng vài ngày. Đầu tiên là hoài nghi, rồi bàng hoàng, buồn, và im lặng.... Mọi cảm xúc đến mau quá, nó quật ngã em nhanh chóng, em như đang chông chênh trên 1 con thuyền đang cố tìm vào bờ và cuối cùng nó cũng chìm trong bao tiếc nuối và bàng hoàng.
Khi em hiểu ra rằng anh đã bắt đầu mối quan hệ với người khác em hiểu rằng bấy lâu nay em như người vô hồn. Em không nhớ mình đã làm gì, đã sống như thế nào, hay em có hạnh phúc hay không? Em im lặng vì trong khoảng thời gian đầu này em k biết mình đang rơi vào trạng thái tinh thần nào nữa, bất định. Em vẫn đi làm, vẫn đi học đều đặn. Em không khóc nhưng bằng cách nào đấy em hiểu mọi thứ hình như không ổn, em không nở được 1 nụ cười. Rồi em bắt đầu nhận ra mình buồn. Và em cảm thấy tội nghiệp mình, cứ như 1 kẻ hành khất đi nhặt nhạnh mấy mảnh bánh mì hạnh phúc mà anh làm rơi rớt... Điều đó là em tổn thường ghê ghớm. Nhưng em không đủ mạnh mẽ để rũ sạch mọi thứ, em vẫn nhớ anh, em vẫn đau. Thực sự đau, đau nhiều, và mỗi lần như thế em lại uống.
Anh giờ này thế nào nhỉ. Lần gặp anh gần đây nhất cũng cách đây 2 năm rồi. Giả sử như, em đang hẹn hò với 1 anh chàng nào đấy thật bảnh trai, em đang thành công, mọi sự suôn sẻ, và giả sử anh đang trong hoàn cảnh nghèo khó, mệt mỏi với việc lo toan cho cuộc sống. Thì có lẽ em sẽ mở lòng mình mà nghĩ rằng: “ Lạy trời, mong mọi thứ tốt đẹp sẽ đến với anh”. Nhưng anh nhìn xem, anh học ở tr
Trong suốt chuyến hành trình của cuộc đời mình tôi vẫn luôn bước về phía trước, không đợi chờ, không nuối tiếc một điều gì ở phía sau lưng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn khao khá[…]
Tâm Sự
Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tôi, mẹ tôi và ba tôi cũng vậy, đều phải tiếp tục cuộc sống gia đình này... Mấy hôm nay trời cứ mưa hoài! Mới ngắt được một lúc, trời lại mưa rồi[…]
Tâm Sự
Bấy giờ tiết trời đang độ cuối thu, những con phố dài im lìm bắt đầu khẽ cựa mình chuyển giấc trong cái lạnh se se của mùa. Tôi đã chẳng nhận ra được chuyển biến nhẹ nhàng tinh tế ấy của đấ[…]
Tâm Sự
Người ta khổ vì thương không phải cách Yêu sai duyên mà mến chẳng nhằm người... Gặp lại Vân sau 7 năm xa cách. Tôi đã thực sự không nhận ra được cô bạn kiêu kỳ xinh đẹp ngày ấy. Ngày học[…]
Tâm Sự
100 ngày yêu anh - Chàng trai xứ Nghệ
Chúng ta gặp nhau cũng tình cờ như bao bạn trẻ bây giờ a nhỉ. Đúng zalo kết nối yêu thương, và em quen a qua zalo vào một buổi chiều thu Hà Nội. Em một cô gái Lâm Đồng 18 tuổi sinh viên năm […]
Tâm Sự
Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... Cái Thương đứng đó, chăm chú nhìn người đàn bà bón từng thìa thức ăn cho đứa con mà lòng đẫm lệ. "Ngoan nào, ăn đi con, ngoan nào" ," ùm, […]
Truyện ngắn
Người yêu hỡi, Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay. Một lần chia tay, Dẫu bao yêu thương chỉ như khói mây... Cuộc sống đưa người ta đến với nhau rồi cũng chính cuộc sống đẩy người ta rời khỏ[…]
Truyện Blog
"Hãy dành thời gian cho mọi người quanh mình cho dù đó là một việc nhỏ nhoi. Hãy làm điều mà bạn chẳng được hưởng lợi lộc gì ngoài đặc quyền làm liều đó" Albert Schweitzer Cụ ơi, con tr[…]
Truyện ngắn
Vĩnh biệt mùa hè - Nguyễn Đông Thức
Câu chuyện về 4 cô học trò Hằng, Hân, Hoa và Hạ. Bộ tứ 4H của lớp 12A đã "làm mưa làm gió" không chỉ trên thị trường sách mà cả trong điện ảnh và âm nhạc trên dưới 20 năm. Ca khúc Vĩnh biệ[…]
Sách Hay