
Mùa thu trong hồi ức
Bình chọn: 315
Bình chọn: 315
Hôm nay 6/9/2013, tròn 2 năm ngày mà chúng tôi gặp nhau và yêu nhau một cách tình cờ như thế. Một năm trước cũng vào ngày này, chúng tôi đã hẹn nhau rằng, 1 năm sau, vẫn tại Times Coffee, hai người chúng tôi vẫn sẽ ngồi ở nơi đây, cùng nhau ăn những chiếc bánh thơm phức, cùng thưởng thức những ly cà phê nóng hổi và cùng nghiệm lại tình yêu của 2 đứa trong suốt 1 năm qua.
Tôi ngồi chiếc bàn quen thuộc của cả hai, bên cạnh khung cửa kính để nhìn những con người đang bận rộn ngoài kia, nhìn những hạt mưa giăng đang vội vàng rơi xuống. Trong đây bình yên và tĩnh lặng, để tôi có thể vỗ về trái tim đang rạn nứt của mình, "Chờ thêm chút nữa thôi, rồi anh sẽ tới!"
...
- Chị à, muộn rồi! Cửa hàng em đã đến giờ phải đóng cửa!
Tôi giật mình nhìn lên đồng hồ, đã 11 rưỡi rồi sao? Kim phút đã quay được 2 vòng kể từ khi tôi đến? 2 năm- 2 vòng, nhanh đến vậy sao? Tôi cười, nụ cười đắng ngắt, đắng hơn cả 2 ly cà phê đen nguyên chất đang lạnh ngắt trước mặt tôi.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê. Trong cái khoảnh khắc tôi định đưa tay ra vẫy một chiếc taxi để trở về nhà, thì tôi lại rụt lại, quay lại nhìn cánh cửa của tiệm Caffee đã đóng chặt. Tôi bật màn hình điện thoại lên, bây giờ là 23h35p, vẫn còn 25 phút nữa mới hết ngày hôm nay. Có thể là do anh bận việc, lát mới tới mà tôi không còn ở đây thì phải làm sao? Vậy là tôi ngồi bệt trước cửa tiệm, cùng với bao hy vọng và mong ngóng... nhưng rốt cuộc khi kim giờ và kim phút cùng chỉ vào số 12, anh vẫn không tới, và chắc chắn là anh sẽ không bao giờ tới. Vì hôm nay, đã bước sang ngày 7/9 rồi.
Nếu như là anh vẫn còn yêu tôi, anh sẽ không bao giờ quên ngày quan trọng như thế. Nếu như là anh vẫn còn quan tâm tới tôi, cho dù chỉ còn một phút nữa thôi là kết thúc ngày 6/9, anh vẫn sẽ gọi cho tôi mà nói rằng "Chờ anh 1 phút, anh đến ngay bây giờ đây!". Nếu như tôi vẫn còn có một vị trí nhất định trong trái tim anh, tôi đã không ngồi cô đơn ở giữa dòng người tấp nập, vội vã như thế này. Và thế là bao uất ức, tủi thân dồn nén bấy lâu trong người tôi theo làn nước mắt cứ tuôn trào ra, tôi òa lên như một đứa trẻ, tôi khóc thật to, khóc như cho tất cả mọi người cùng nghe thấy, khóc như để anh đang ở một nơi xa xôi nào đó có thể biết được bây giờ tôi đang đau đớn đến thế nào. Một tình yêu mà tôi đã từng nâng niu, coi trọng và tôn thờ đến thế, vậy mà chỉ trong một cơn mưa có thế khiến mọi thứ trở nên nhạt nhòa đến như vậy.
Tôi cứ lang thang giữa màn đêm cô độc như thế, nhặt nhạnh lại từng mảnh kí ức vụn đã qua, cho đến khi tôi dừng chân trước cửa hiệu Tatoo vẫn còn đang lấp lánh ánh đèn. Ở nơi này, cũng một năm trước tôi đã nhất định phải kéo anh vào trong đó bằng được để cùng tôi xăm dòng chữ "You are my world" lên tay.
"Em muốn chúng ta có một kỷ niệm, mà nó sẽ tồn tại mãi mãi ấy, để mỗi khi nhìn vào đó mình sẽ nhớ tới nhau. Cho dù chia tay, thì anh vẫn phải nhớ rằng mình đã yêu một người như em, một cô gái đáng yêu như thế, đáng yêu nhất trên đời này!"
Tôi vô định bước vào hỏi anh chủ cửa hàng liệu có xóa được hình xăm không? Anh ta nhìn dòng chữ trên cánh tay tôi nói rằng nếu xóa sẽ để lại sẹo, cô có thực sự muốn xóa đi không? Tôi nói rằng không sao, trái tim dù đã từng bị tổn thương đến mấy một ngày rồi cũng sẽ lành, vết sẹo dù có đậm đến mấy, cũng sẽ có một ngày phải nhạt đi. Tôi thà cắn răng chịu đau mà từ bỏ nó, còn hơn mỗi ngày nhìn những con chữ trên da thịt mình tôi lại ôm ấp những nối nhớ về anh.
Tôi vì yêu anh mà khắc dòng chữ đó trên tay mình, nhưng cũng lại chính vì yêu anh mà xóa dòng chữ ấy đi. Nếu thực sự đã hết yêu, người mà tôi đã từng coi là cả thế giới của mình, giờ đây đâu còn là của tôi nữa? Không phải đã đến lúc tôi nên buông tay anh ra rồi sao?
Tôi đau đớn nhìn từng chữ, từng chữ bị xóa dần đi, cũng giống như tình yêu của chúng tôi theo thời gian ngày càng vơi cạn, những kỷ niệm theo năm tháng rồi cũng dần phôi phai. Giờ tôi mới hiểu điều đáng sợ nhất trên đời không phải mất đi tình yêu, cũng không phải mất đi người thân bên cạnh mình, mà chính là sự cay nghiệt của thời gian, nó có thể làm thay đổi tất cả mọi thứ, ngay cả chính những thứ mà tôi từng nghĩ đó là những điều tốt đẹp nhất. Nhưng cuộc sống mà, không phải là một viên kim cương với giá trị vĩnh hằng vốn dĩ của nó, cuộc sống là sự biến đổi không ngừng, đến nỗi quá khứ dù có đẹp đẽ đến mấy cũng không cứu vớt được tương lai với đủ thứ màu đang bị trộn lẫn.
Giữa cuộc sống vô tận và rộng lớn này, tôi và anh vốn dĩ cũng chỉ như một hạ
Khi sinh ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là "người ấy". Những vui buồn trong đời "người ấy" chia sẻ cùng tôi. Khi tôi ốm, người ấy đau, khi tôi buồn, người ấy xót. Khi tôi vui, người ấy hạn[…]
Tâm Sự
Mẹ Ơi! Con tựa vào lòng vào mẹ nhé...
Con đường thật nó quá dài mà con đang bước đây, mẹ ơi! Cuộc đời này khắc nghiệt quá mẹ ơi! Bon chen giữa chốn đường đời, con thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ như một hạt cát giữa sa mạc lớn. Lúc […]
Tâm Sự
Sẽ có rất nhiều người như tôi đúng không? Trời đang rất lạnh. Khiến tâm trạng con người ảm đạm đi rất nhiều. Nên tôi mới quyết định viết. Chỉ là viết một thứ gì đó vốn ngọ nguậy trong tâm h[…]
Tâm Sự
Lật từng trang sách, nước mắt tôi rơi lã chã không ngừng. Cảnh vật qua kính xe lửa chạy ngược về phía sau vội vã như kéo tuột tôi ra khỏi thực tại, từng nét chữ quen thuộc của em và từng bức[…]
Tâm Sự
Dù tháng năm có làm anh thay đổi…
Cuộc sống thực tế vẫn luôn trần trụi và phức tạp hơn rất nhiều so với những gì diễn ra trên thế giới ảo với những con chữ trên bàn phím máy tính, nhưng em đã dành trọn những năm tháng tròn đ[…]
Tâm Sự
Mẹ chồng Thủy đã khóc rất nhiều, rất lâu sau đó, dù có mớ tóc con dâu cho làm tóc mướn, trẻ lại đôi phần, thỉnh thoảng bà vẫn khóc. Chiều đã tắt nắng. Từ công sở về, Thủy ngả lưng dưới hàng[…]
Truyện ngắn
Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nh[…]
Truyện ngắn
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của[…]
Truyện ngắn
Tất cả mọi thứ trên thế gian có thể thay đổi nhưng chị mãi mãi là chị của em. Càng lớn càng giống chị như đúc nhỉ! Ai cũng nói với tôi câu đó, người ta chắc như đinh đóng cột là như thế. H[…]
Tâm Sự