
Là gã khờ yêu em...
Bình chọn: 242
Bình chọn: 242
Một ngày cứ lẳng lặng trôi đi và đến khi đêm về nỗi nhớ em lại dâng lên như một căn bệnh nan y đến lúc tái phát anh chỉ biết chìm đắm trong âm nhạc và mạng xã hội để vơi bớt nỗi nhớ...
***
Đêm qua anh lại mơ về em.
Mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ,
Nhưng chúng chả phải của anh.
Đêm qua anh mơ về em.
Mơ về cuộc sống bình yên và hạnh phúc,
Nhưng cuộc sống đó cũng chả phải của anh.
Đêm qua anh mơ về em...
Mơ về những kỉ niệm xưa cũ,
Nhưng chúng chỉ đẹp khi có em...
Ngày em đến như giọt nắng chói chang tỏa sáng cả một bầu trời đầy sức sống, ngày em đi êm đềm âm u và chợt tắt bỏ lại anh với một góc thành phố u buồn.
Một ngày dài với bao lo toan mệt mỏi của cuộc sống, chuyển mình và cuốn theo những thứ gọi là trò đời cuốn theo những thứ gọi là trò chơi thời thượng để rồi đêm về khi mọi thứ chìm trong tĩnh lặng giữa lưng chừng cô đơn hình ảnh em lại hiện về, vẫn sâu sắc như ngày đó chỉ có điều con người thật của em giờ đã trôi về đâu, con người đấy giờ đã vui vẻ bên ai và chẳng còn nhớ đến một ai. Anh tự hỏi có một lúc nào đó, liệu chỉ là một thời điểm, một thoáng chốc, một phút giây, một khoảnh khắc, một khoảng lặng, trong đầu em chợt hiện lên chút hình ảnh nhỏ nhoi nào đó về anh.
Liêu rằng cái con người mà anh yêu thương và xa cách suốt ba năm nay có còn sót lại gì chút khoảnh khắc về anh hay không hay anh đã mãi chìm vào quên lãng.
Người ta nói, con người chỉ thực sự chết khi họ bị lãng quên và anh cũng vậy, em là tất cả của anh là cuộc sống của anh nhưng nếu anh không còn tồn tại ở đâu đó trong em thì khác gì anh đã chết.
Một ngày cứ lẳng lặng trôi đi và đến khi đêm về nỗi nhớ em lại dâng lên như một căn bệnh nan y đến lúc tái phát anh chỉ biết chìm đắm trong âm nhạc và mạng xã hội để vơi bớt nỗi nhớ. Đến khi chả thể kìm lòng anh quyết định nhắn tin cho em, tự hỏi sau ba năm xa cách em còn nhớ tới anh hay không.... Và rồi em trả lời, em gọi anh bằng cái tên mà ta đặt cho nhau, em nhớ những kỉ niệm ngày đó và điều quan trọng là em nhớ tới anh. Trong một khoảnh khắc anh cảm thấy như mình được hồi sinh, được sinh ra một lần nữa với niềm vui vô bờ để rồi sao? Trước đây khi yêu em hai năm trời, anh lạnh lùng vô tâm nhưng vẫn yêu em hết mực chỉ là em không nhận biết được vế sau mà chỉ biết được vế trước, hai năm trời dù là yêu nhau nhưng chả bao giờ anh nói : "Anh yêu em" ngoại trừ những lần bị em ép buộc vì anh biết ba từ đấy là không đủ, không bao giờ đủ nên anh chả bao giờ nói, cũng một phần vì người ta gọi nó là sến và nhàm chán ... Cũng không ít lần chia tay giận hờn nhưng người chủ động là em và người chấp nhận quay lại là anh vì anh tôn trọng em và tôn trọng quyết định của em, em có làm gì anh cũng cố tìm ra lý do để chấp nhận nó. Ngày em đi rồi em hạnh phúc rồi em sống vui vẻ với người khác anh thề là anh đã mỉm cười vì anh biết nơi đó em hạnh phúc vì anh biết có người làm em vui hơn anh có người làm em thoải mái và thấy bình yên hơn anh chưng chắc chẳng có người nào yêu em nhiều hơn anh. Từ khi xa em anh đã học, học cách hiểu một con người, hiểu được tâm lý của họ, đọc vị được bất kì ai để rồi bàng hoàng nhận ra sao con người lại đơn giản đến vậy.
Sau tin nhắn đó để rồi sao để rồi em gọi tên anh trò chuyện vài câu xã giao và chẳng ai đủ dũng cảm để nhắc tới chuyện tình yêu. Để rồi từ đó lại chìm vào tĩnh lặng lại quay về với nỗi nhớ chẳng vơi đi. Đúng vậy và chắc đúng là vậy, đúng như em nói dẫu sao thì anh cũng chỉ là một nhân tố khiến em vững bước hơn trên đường đời, có lẽ là một viên đá hay một viên sỏi nào đó để em vấp ngã và học cách đứng lên rồi nhảy qua hoặc tránh xa nó để không bao giờ bị ngã một lần nữa.
Ngày đó vì tuổi trẻ nông nổi và bồng bột, anh ra đi để có một tương lai tốt đẹp hơn bỏ em để đi tới phía bên kia chữ S tới Sài Gòn xa hoa và phù phiếm chỉ để lại cho em một chữ " Chờ " chỉ là vài năm thôi tự dặn lòng rằng có tình yêu sẽ vượt qua tất cả. Bao quyết tâm bao niềm tin để rồi hai tuần, hai tuần trong cái nơi gọi là Trường nội trú chẳng khác gì cái trại cải tạo với khuôn phép gò bó và cứng nhắc làm sao có thể giam hãm một con người khao khát tự do và khám phá như anh. Và rồi anh là người thất hứa trước người không chờ được trước là anh, chỉ với vài trăm nghìn trên người với độc một bộ quần áo, anh từ bỏ mọi thứ để một mình vượt gần 2000km để về với em. Và rồi khi về anh mới nhận ra người chờ lâu hơn thực ra lại là anh. Chỉ trong thời gian đó em đã ra đi, bỏ đi tới một nơi xa do gia đình hay do em anh cũng chẳng biết chỉ biết rằng em bỏ đi chẳng lời từ biệt chẳng một tin nhắn và chẳng hề liên lạc lại. Chỉ đơn giản là em biến mất, như chưa từng tồn tại. Lạc lõng trên con phố anh tự hỏi sao thành phố lại yên bình đến vậy nhưng nó chỉ yên bình với người khác. Em ra đi mang theo cả nỗi buồn và niềm vui của thành phố em ra đi mang theo cả trái tim anh đi rồi.
Dạo gần đây anh mới
Nắng sắp tắt rồi, hoàng hôn lại chìm vào bóng tối. Hoàng hôn có còn đến nữa không? Ngày mai nó lại đến chứ? Tôi có một cô bạn, không thân lắm nhưng cũng hay nói chuyện hỏi thăm nhau. Cô ấy […]
Tâm Sự
Hà Nội ba mươi năm trước, phố còn thưa, người hẳn chưa đông đúc như bây giờ. Dòng đời ồn ã trôi nhanh ấy vậy mà đã ba mươi năm! Ngày ấy, đường Thụy Khuê nhỏ nhoi căn nhà nhỏ ấy... nằm l[…]
Tâm Sự
Chúng mình đã làm bạn với nhau mười mấy năm rồi, ngần ấy năm mối quan hệ của chúng ta không quá vồn vã cũng không quá hờ hững, đủ để chúng ta ngồi lại với nhau kể cho nhau nghe biết bao kỉ n[…]
Tâm Sự
Tôi cũng muốn được yêu thương!
Và rồi, tôi chẳng muốn tin vào bất kì mối tình nào nữa, tôi sợ đàn ông... Cuộc đời, ai cũng muốn hoàn hảo, tôi cũng không nằm ngoài số đó nhưng ông trời lại lấy đi của tôi rất nhiều thứ...[…]
Tâm Sự
Tôi cứ nghĩ người ta chỉ khủng hoảng tuổi 18, rồi tuổi 30 những cái tuổi đánh dấu các mốc của cuộc đời con người, chứ nào có mấy ai lại khủng hoảng ở cái tuổi 23 vui tươi này. Nhưng sự thật[…]
Truyện Blog
Những ngày cuối cùng của năm... Con thu mình vào một góc nhỏ trong quán Bean Cafe. Sài gòn vẫn náo nhiệt trong cái nắng hanh hao, vàng vọt. Nhìn dòng người tất bật trên đường mua sắm tết, co[…]
Truyện ngắn
"Đừng nói chuyện tình nghĩa với loại đàn bà sẵn sàng nằm ngửa trên giường nếu đàn ông chồng đủ tiền! Đó là lý do vì sao, gái bao chính là một thứ gái điếm mạt hạng, thậm chí không bằng gái đ[…]
Truyện Blog
Điều con người cần nhất chính là con người
Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút "giắc" cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đ[…]
Truyện Blog