
Gái tỉnh lẻ...
Bình chọn: 336
Bình chọn: 336
Tôi đã không ngủ được với cái tên Thanh Hóa và càng không thể lí giải được tại sao lại có sự phân biệt như thế khi tất cả chúng ta đều là người Việt Nam, kén chọn con dâu lại phải kén chọn nơi họ sinh ra mà không hề để ý tới phẩm chất, đạo đức con người chăng?
***
Và thế là...những tin nhắn của anh đã trở thành vô cảm đối với tôi, sẽ chẳng bao giờ con trai tôi biết cha nó là ai, như thế là có lỗi...nhưng thà có lỗi còn hơn nó biết sự thật về người cha của mình, tôi sẽ nuôi dưỡng trong tâm hồn đứa con bẻ bỏng về hình ảnh một người cha đầy nhân cách... "con sẽ phải cố gắng mỗi khi nghĩ về cha con..."
Tôi đến với anh, lúc đầu là tình yêu thật lòng của một người con gái mới lớn, nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương, chẳng mong có kết quả gì tốt đẹp hơn thế, rồi anh yêu tôi, lòng tham vọng trong tôi nảy nở...nhưng có lẽ rằng, tôi đã lầm tưởng, tôi yêu anh nhiều hơn tôi nghĩ.
Tôi biết anh trong chớm lạnh của mùa thu, mùa mà người ta vẫn nói là nơi bắt đầu của những câu chuyện tình, anh là sinh viên năm cuối, tôi - cô gái tỉnh lẻ, bỡ ngỡ bước chân vào mái trường đại học, sớm bắt nhịp với cuộc sống mới và trong lòng trào dâng niềm khao khát bám trụ nơi này. Một chàng trai có tiếng học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu lại có nhiều tài lẻ, đó chẳng là những điều mà bao cô gái ao ước, trong đó có tôi. Nhưng cái điều tôi ao ước dường như là quá đỗi xa xỉ, tôi chỉ dám nhìn trộm anh mỗi khi đi ngang qua lớp, ngắm anh qua những tấm hình facebook, lần mò đọc từng dòng tâm sự mà không thể kết bạn được với anh vì anh đã quá đông bạn bè...những việc làm không có gì dỗi hơi hơn thế, bởi tôi biết chắc chắn rằng chẳng khi nào anh để ý tới tôi. Tôi vô duyên tới mức nằm khóc một mình khi ngắm những tấm hình anh chụp với các cô nàng "chân dài", hay một thông báo về mối quan hệ "hẹn hò", "đã kết hôn" của anh, mà tôi chẳng có quyền gì ghen tị...
Tình yêu đơn phương đủ lớn trong tôi, đủ lớn như kiểu chúng ta thổi một quả bóng bay đến quá cỡ rồi giật mình khi nó nổ tung trong tiếc nuối...tôi cố gắng từng ngày, hi vọng một ngày kia sẽ có người tới đánh thức trái tim tôi, phù hợp với tôi và chẳng có gì là mối quan hệ xa xỉ như tôi nghĩ...Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi chỉ nhớ về anh như nhớ về một thời yêu đơn phương, ngây dại, khao khát chạm tới mà chưa bao giờ chạm tới.
Trên đường làng ngun ngút, với gió, với những chiếc lá vàng thưa thớt rơi, những vòng xe chẳng cần lăn nhanh vội vã, tôi ngẫm nghĩ về cuộc đời, tôi nhìn thấy bàn tay đen sạm của mẹ thoăn thoắt hái những búp chè non xanh mơn mởn, chiếc nón tươm ngả màu lòng nhấp nhô trên nền mướt, thấy bóng cha với mái tóc sáng màu nhưng đôi chân vẫn gồng lên vì một niềm tin nào đó...tất cả cứ xoáy vào tâm tưởng tôi về hình ảnh một vùng Tây Bắc xa xôi! Niềm khao khát trong tôi cồn cào, bỏng cháy.
***
Ngày 24 tháng 12 năm 2009,
4 năm sau...Tôi gặp lại anh trong ngày Noel với tiết trời se se lạnh, đủ để cho người ta muốn được ôm từ phía sau, một chiếc sừng xanh, đỏ, nhấp nháy đáng yêu cài trên tóc, như kiểu thời trẻ con quay về trong khi tôi đã 23 tuổi, tốt nghiệp ra trường và có một công việc ổn định. Giờ tôi đã có người yêu, người ấy kém anh về mọi mặt nhưng duy nhất có tình yêu người ấy dành cho tôi là lớn hơn tất cả. Nói là gặp lại nhưng chỉ là từ phía tôi, còn anh thì có lẽ rằng chưa một lần hình ảnh của tôi tồn tại trong trí nhớ. Nếu nói như thế thì anh gặp tôi lần đầu. Ngồi cùng hàng ghế trong nhà thờ với anh, tôi cũng ngạc nhiên bởi sự cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt, một người đàn ông như anh lại đi chơi Noel một mình ? Nếu như chưa có người yêu thì chắc cũng phải có một hai nàng bên cạnh cho đỡ buồn chứ ? Tôi trộm nghĩ...
- Nhìn anh rất quen, hình như em đã gặp anh ở đâu rồi thì phải ? - sự vô duyên hiện lên ngày càng rõ nét khi anh chẳng hề để ý tới câu hỏi của tôi mà chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại. Nếu như lúc đó không có ai xung quanh, có lối thoát ra nhanh nhất thì tôi sẽ biến mất khỏi chỗ này và cầu mong ông trời đừng bao giờ cho tôi nhìn thấy một người kiêu căng như "hắn". Nhưng rất tiếc, mọi người chen nhau đi vào, muốn ra ngoài cũng khó, thôi thì đành yên vị.
- Nhìn anh quen ? gặp nhau bao giờ chưa nhỉ ? - anh trả lời và nhìn tôi sau một nụ cười đầy quyến rũ, đôi mắt hút hồn. Cảm ơn vì tôi đã không thể thoát ra chỗ này...
Về cùng đường với nhau, chúng tôi có dịp để hỏi nhau về mọi chuyện giống như bước đầu quen biết. Dừng lại dưới ngôi biệt thự màu xanh lá, tôi chào anh và bước vào đầy kiêu hãnh dưới ánh đèn chiếu sáng từng góc tường không cần thiết, tiếng róc rách chảy của khối non bộ, tiếng hai chú chó becgie sủa vang, tiếng mở cửa nghe đến ngọt của bác giúp việc... Kịp để có số điện thoại của tôi và hình như sắp diễn ra một cuộc hẹn hò...
Số lượng tin nhắn, cuộc gọi ngày càng nhiều, tôi lo sợ khi người yêu tôi sắp đi công tác về. Tôi luôn so sánh giữa hai người và chẳng khi nào tìm ra nhữ
Buổi sáng yên lành quá, nhưng sao trong lòng cứ dậy sóng, ngổn ngang. Đến khi nào thì bình minh mới đem đến sự an lành, có chắc là cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa hay cơn mưa ấy là bắt […]
Tâm Sự
Cháy hết mình cho những đam mê
20 tuổi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời thấy đoạn đường phía trước trước còn lắm gian nan khó nhọc. Bao chuyện phải lo bao mục đích vẫn chưa đạt được khiến tôi mang nhiều áp lực và mệt mỏi. D[…]
Tâm Sự
Tôi không biết nữa, tôi đã vô cùng gay gắt với anh, tôi đã mắng chửi anh như một kẻ tồi tệ. Rồi anh bảo: "Nếu em không tha thứ được cho anh vậy thì a đành buông". Tôi thờ thẫn trong tiếng t[…]
Tâm Sự
Cậu biết không, mình ghét cậu lắm! Cậu đã đi ba năm rồi, đã ba năm rồi và không có lấy một chút liên lạc. Ngày nào mình cũng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, chỉ mong khi điện thoại reo,[…]
Tâm Sự
Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ[…]
Truyện ngắn
Anh hạnh phúc bên người ta chứ?
Anh vui bên người mới chứ, hạnh phúc chứ, có lẽ trong em giờ đây là cảm giác hụt hẫng. Ngày đó người chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta là em. Người níu kéo em là anh. Nhưng giường như em đã[…]
Tâm Sự
Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho vợ cũng đâu phải dễ.Chồng thì vẫn làmchồng mà thôi. Về tới nhà, vừa bước chân qua ngưỡng cửa là tôi bắt g[…]
Truyện ngắn
Nếu có một bảo vật, có thể biết rõ người đang đứng trước mặt mình, không chỉ nhìn thấy dáng vẻ của họ mà còn có thể biết được những câu chuyện khó nói và những nỗi đau riêng trong lòng họ, v[…]
Sách Hay