"Khóc mãi rồi cũng sẽ nín
Đau mãi rồi cũng sẽ chai
Ngừng lại để thêm đau
.......... Hay............
Hay bước mau tìm hạnh phúc ?
Dù thế nào đi nữa...
Thì sau cùng vẫn là sự lựa chọn của bản thân."
Chỉ mới vào thu mà thời tiết cứ như đang giữa mùa đông vậy, bên ngoài không khí se lạnh, thỉnh thoảng một vài hạt mưa lác đác rơi trên những vòm lá. Đối với một vài người thì hôm nay có lẽ là một ngày thời tiết xấu, nhưng em lại thích những ngày như hôm nay, dù đôi khi nó làm em thấm thía nỗi cô đơn, sự lạc lõng… thì em vẫn cứ yêu. Giống như khi ta yêu thương một ai đó, ta sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về họ.
Chọn cho mình đĩa nhạc Kenny G, em từ từ nhâm nhi ly cafe sữa nóng trên tay, nhìn ngắm thành phố sương mù qua ô cửa sổ. Em chìm đắm trong miền ký ức xưa cũ , hồi tưởng lại ngày này một năm về trước, khi lần đầu tiên em đặt chân đến thành phố này…. Mọi thứ thật lạ lẫm.
Quyết định rời bỏ thành phố thân thuộc đã gắn bó với em bao nhiêu năm qua, để đến một nơi xa xôi như Đà Lạt không phải là điều dễ dàng. Lúc còn bé khi được mẹ kể cho nghe về tuần trăng mật của Ba Mẹ ở Đà Lạt, em đã ước khi lớn lên có thể cùng người mình yêu đến đây một lần. Để được cùng nhau ngắm hoàng hôn trên đỉnh Langbiang, và trao nhau nụ hôn ở Thung lũng tình yêu.
Giờ đây không người yêu, không bạn bè, một mình em tìm đến thành phố mù sương này, khi tâm hồn mang chằng chịt những vết thương. Đến đây với hy vọng xóa đi hình bóng một ai đó, xóa đi những ký ức đau buồn nào đó.
Thế là em bắt đầu một cuộc sống mới, bắt đầu công việc mới. Em cố gắng sống hòa nhập với mọi người xung quanh, cố làm cho bản thân bận rộn với nhiều công việc khác nhau chỉ để không còn thời gian nghĩ đến những điều khác.
Vậy mà mỗi khi đêm đến, khi những hạt mưa lành lạnh thấm vào tim. Khi một mình lê đôi chân mệt mỏi về nhà, cảm giác chua xót trong em lại dâng lên, những giọt nước mắt chực trào trên khóe mi. Con đường phía trước thì quá dài, quá rộng mà em thì quá nhỏ bé và cô đơn. Cảm thấy lạc lõng, bơ vơ giữa thành phố không một người thân.
Những lúc như vậy em luôn tự nói với chính mình, mọi chuyện sẽ sớm qua thôi. Sẽ không còn cảm thấy buồn mỗi khi trời mưa…. Sẽ không còn thấy lạnh mỗi khi đêm đến…. Sẽ không còn cô đơn khi thấy ai đó hạnh phúc. Và em sẽ đủ can đảm để nhấn nút “ Delete” cho tất cả những ký ức của ngày hôm qua.
Tự nói với bản thân là thế nhưng nước mắt vẫn cứ hòa vào mưa rơi xuống, đầu lưỡi tê buốt chẳng còn cảm nhận được vị mặn. Em đưa đôi tay lạnh cóng lau vội những giọt nước mắt, hình như mưa làm mắt em mờ đi thì phải. Mọi thứ quanh em cứ tối dần lại, em chẳng còn sức để bước tiếp nữa. Và rồi em chìm vào một giấc ngủ sâu đầy mộng mị, cố ngủ để thấy hạnh phúc ở trong mơ, vì đối với em hạnh phúc chưa bao giờ là thật sự.
Trong giấc mơ ấy em thấy một chàng trai vươn bàn tay rắn chắc về phía em và đỡ lấy đôi vai lạnh cóng, cảm giác được quan tâm che chở làm em thấy ấm lòng.
Giữa nơi đất khách quê người không có lấy một ai quên biết, khi em mệt mỏi và gục ngã không còn sức đi tiếp. Có người chìa tay và giúp em đứng dậy, trong em lại nảy sinh tâm lý muốn bấu víu và dựa dẫm vào đôi bàn tay đó. Không còn muốn gồng mình cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, em rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái luôn khát khao được che chở, được yêu thương và được dựa dẫm vào một bờ vai rắn chắc.
Đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại ngày hôm đó, em vẫn thầm cám ơn chàng trai. Người đã dạy em cách lấy nỗi đau làm điểm tựa, nói với em mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Ngừng lại để thêm đau hay bước nhanh tìm hạnh phúc , thì sau cùng vẫn là sự lựa chọn của chính em.
“Những ký ức và kỷ niệm
Dù ngọt ngào hay cay đắng
Điều giúp con người vượt qua
Những thử thách của cuộc sống”
Bởi vì những điều đó nên em đã đủ can đảm nhấn nút “ Delete” quá khứ, bởi vì có anh nên những ngày tháng sau này em không còn thấy cô độc. Giờ đây em viết tiếp những yêu thương về anh, chàng trai em đã gặp vào một ngày chớm thu….
Gió thổi bay ký ức ngày xưa cũ
Em bắt đầu một chặng yêu mới…
Cứ yêu trước đã…
Cứ thiết tha cuồng nhiệt trước đã…
Bởi sẽ chẳng còn gì là quan trọng
Khi em để mất người quan trọng nhất của cuộc đời mình !
BĂNG