
Câu chuyện chưa hề bắt đầu
Bình chọn: 199
Bình chọn: 199
Một khi con người ta đã thành kiến và tin tưởng về điều gì, thì sẽ rất khó và lâu để xóa bỏ nó đi được. Nó cứ lớn dần lên, nhen nhóm trong đầu rồi chẳng thể kiểm soát nổi nữa.
***
8/3. Tôi đứng dầm mình dưới cơn mưa xuân đầu mùa trước ngõ nhà em, trên tay là 9 đóa hồng đỏ thẫm. Hít một hơi thật sâu rồi tay cầm điện thoại lần số em để gọi. Hồi hộp thật. Tôi chưa từng có cảm giác như thế này trước đây bao giờ. Chắc tim tôi nhảy ra ngoài mất.
Sáng nay tôi với thằng bạn đi café về tiện đường tạt vào quán hoa hồng hoa ven đường. Nó chọn 1 bông khá dài và to tặng vợ, còn lại 9 bông cho tôi. Tại sao lại 9 bông mà ko phải 10? Tôi hỏi nó. Nó xả vào tai tôi một tràng khá dài, tôi ko nhớ hết nội dung cho lắm, nhưng đại khái là số lẻ thì mới tốt, số lẻ để có hy vọng làm thành số chẵn khi tặng ai đó thứ gì. Hẳn là vậy, tôi gật gù chứ biết quái đâu. Những lần trước có tặng hoa ai tôi thường mua bó sẵn, hoặc không thì cứ chọn đến khi nào nhìn có vẻ đầy đặn, hợp mắt là được. Câu lệ tiểu tiết làm gì. Ku bạn tôi bĩu môi, bảo tôi kém tinh tế, xuề xòa thế thì chỉ có nước ế, ma nào nó thèm. Tôi cũng chả lấy đó làm bận tâm cho lắm, bởi tính tôi nó thế. Quen rồi khó đổi. Với lại, xuề xòa thì có gì là không tốt? Nghĩ thế nên tôi cứ kệ. Ra sao thì ra.
Đã 6 cuộc gọi mà không thấy em ấy nhấc máy, tôi sốt ruột dần. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Tôi tạm chui dịch ra chỗ bụi tre đứng, người bắt đầu run lên. Lạnh! Tiếng chuông chùa hôm nay kêu tậm tịt thế nhỉ? Tôi lẩm bẩm trong miệng. Nghe nói trước cổng chùa là nơi có rất nhiều oan hồn với ma lảng vảng. Mà cái ngõ nhà em sao lại nằm ngay đối diện cổng chùa thế này cơ chứ. Thốn thật. Đứng mà cứ thấp thỏm không yên, ngõ thì tối mịt, bụi tre già cứ thi thoảng lại lùa gió kêu cót két lạnh buốt sau gáy.
Tôi cất điện thoại đánh quả liều đội mưa đi hẳn về phía cổng gọi to mấy tiếng. Ướt hết thì thôi, đằng nào cũng đến rồi, mà người còn chỗ nào khô nữa đâu, chả nhẽ cứ đứng đây mãi? May quá, có tiếng nói vọng ra:
-Ai đấy, Kiên à?
Chắc là tiếng em, vì tôi chỉ nghe loáng thoáng vậy, thêm nữa, Kiên là ông anh họ cùng tuổi chơi thân với em mà. Tôi không trả lời tiếp vì thấy có tiếng sột soạt, tôi đoán là em đang ra. Với cả tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào, trả lời to lên thì ngại. Lúc ấy đã tầm hơn 9h tối rồi. Mà ở quê tôi giờ đó mọi người đã đi ngủ gần hết, chỉ có những người như tụi em và tôi mới hay thức khuya hơn vì quen môi trường ở Hà Nội, thi thoảng mới về quê như thế này. Tôi ngại ảnh hưởng đến giấc ngủ của bố mẹ em, rồi cả hàng xóm nữa. Người ta lại dị nghị.
Em đang mở cổng, một tay cầm ô. Rồi em nhận ra tôi, mỉm cười.
-Anh à?
-Ừ, anh! Tặng em này. Mừng em mùng 8 tháng 3!
Em cầm bó hồng rồi cười, cảm ơn tôi. Tôi không biết tâm trạng của em lúc đó ra sao, vì giữa em và tôi luôn tồn tại một khoảng cách, tôi cảm nhận được điều ấy. Và như lúc này, tôi đang không biết em nghĩ gì. Miệng em vẫn cười, vẫn như mọi lần tôi thấy em thôi. Nụ cười toàn dân dành cho tất cả. Còn tôi thì đang đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt, tim chẳng còn đập nhanh như lúc trước nữa, mà đã đều đều trở lại.
Tôi từng xem cảnh này trong nhiều bộ phim, tôi thấy nó lãng mạn lắm trong trí nhớ của tôi. Bây giờ thì tôi đang trải qua nó, và tôi thấy nó cũng bình thường. Thật đấy! Nhân vật nữ chẳng vất ô đi mà ôm chầm lấy nhân vật nam, không xúc động mà rưng rưng nước mắt. Hay không thì cũng nở cụ cười hạnh phúc cơ. Không phải thế này. Cái cảnh sao nó nhạt như từng giọt nước mưa chảy qua môi tôi lúc này vậy.
Hay là tôi nhầm? Hay là do em không thích thể hiện ra bên ngoài? Hoặc là em...chẳng hề thích tôi...? Chắc có lẽ không phải lí do này. Vì nếu không có ý với tôi hoặc nể tôi thì em cũng không đến mức nhận lời đi uống nước, xem phim cùng tôi mấy bận như thế. Tôi thấy mình chông chênh quá.
Chuyện hôm đó chỉ có thế. Sau vài lời hỏi han như mọi lần gặp, em cho tôi mượn chiếc ô về nhà thằng bạn lấy xe, còn em cầm bó hồng chạy vội vào nhà. Thằng bạn hỏi tôi tình hình ra sao, tôi cũng cười trừ vài cái, bởi chính tôi cũng chẳng biết nó như thế nào mà kể. Tôi dắt xe ra về trong đống ngổn ngang suy nghĩ.
Ngày hôm sau tôi đem trả em chiếc ô, rồi lên Hà Nội. Trời đã ngớt mưa hơn, lời quan tâm cũng chẳng đi quá xa hơn thường ngày. Nhưng thật buồn, câu chuyện của chúng tôi kết thúc đột ngột ngay tối hôm ấy. Thực ra tôi đã linh cảm được điều này từ trước, chỉ không ngờ nó đến nhanh quá, lại đúng khi niềm hy vọng của tôi vừa nhem nhóm thổi lên.
Tôi vẫn nhớ lời em nói buổi tối hôm ấy khi tôi chat với em trên Messenger: "Anh ạ, thôi thì đằng nào trước sau gì chuyện cũng chẳng đi đến đâu, mình dừng lại nó ở đây đi anh." Câu nói ấy vẫn theo tôi đến tận bây giờ. Vẫn hiện lên mỗi khi tôi nhớ đến em hay ai đó nhắc về. Nếu em nói câu đó khi chúng tôi đã yêu nhau thì tôi sẽ coi đó là một lời chia tay rất bình thường của bao cặp tình nhân k
Đây là một câu chuyện có thật và tôi cũng không phải kiểu như đang viết truyện, tôi chỉ muốn trút hết những dòng tâm sự, tình cảm thầm kín từ tận đáy tim lên đây thôi, với hi vọng một ngày..[…]
Tâm Sự
Cánh phượng đọng giọt nước mắt
Chỉ có những cái ôm thật chặt và thẫm đẫm trong những giọt nước mắt của giờ phút chia tay. Tôi đang nhìn xa xăm ra bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ. Bỗng tôi giật mình bởi tiếng hét lớn của[…]
Tâm Sự
Nhanh mẹ nhỉ! Mới ngày nào con đang còn bi bô bên cạnh bố mẹ. Thế mà giờ này con đã là cô gái của tuổi 18 rồi cơ đấy. Bây giờ ngồi ngẫm lại con mới thấy con của ngày nào thật ương bướng. Ai[…]
Tâm Sự
Xem nhiều phim, đọc nhiều truyện, nhiều sách mới thấy 1 cái là "sinh ra trong một gia đình nghèo khó có khi còn sung sướng và hạnh phúc hơn khi được sinh ra trong một gia đình giàu sang ". N[…]
Tâm Sự
Tôi không sợ miệng đời dị nghị
Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn […]
Tâm Sự
Những thứ đừng bao giờ nuối tiếc
Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi; một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua. Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và k[…]
Truyện Blog
Chó đàn ông nuôi khác chó đàn bà nuôi. Chó đàn ông nuôi thường là hoành tráng, là chó săn, chó đấu hay ít ra là bẹc giê. Đàn ông nuôi chó để trông nhà, một phần là để tăng thêm độ nhất cho m[…]
Truyện Blog
Một cuộc ly dị đã chia cắt họ... ... hiểm nguy sẽ lại gắn kết họ. Nikki, nữ nghệ sĩ bốc đồng, và Sebastian, nghệ nhân làm đàn, – họ gặp nhau và trúng tiếng sét ái tình, bất chấp tính cách v[…]
Sách Hay
Sao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đau lòng và ân hận cứ ùa vây lấy tôi... Vào một ngày cuối thu, lúc đó tôi khoảng sáu bảy tuổi, tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà để chơ[…]
Truyện ngắn