
Bước về phía nụ cười
Bình chọn: 234
Bình chọn: 234
Trong suốt chuyến hành trình của cuộc đời mình tôi vẫn luôn bước về phía trước, không đợi chờ, không nuối tiếc một điều gì ở phía sau lưng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn khao khát một lần được nhìn lại phía sau con đường của mình và biết rằng tôi thực sự muốn sống nhiều hơn dù chỉ là một chút.
***
Ngày còn bé tôi vẫn còn nhớ mình là một đứa rất ham chơi, đặc biệt đam mê những trò chơi điện tử. Tôi hay bỏ học trốn đi chơi cùng bạn bè hay ngồi trong những quán điện tử để vùi mình trong thế giới ảo. Tôi cũng không biết mình đến với cái thế giới ấy từ bao giờ và cũng không biết rằng vì sao tôi lại thích nó đến vậy! Có lẽ rằng đó là nơi duy nhất tôi luôn là chính mình, được làm những gì mình nghĩ.
Lúc còn bé tôi luôn cô đơn, tôi cô độc trong chính gia đình mình. Nhà tôi có rất nhiều anh chị em, một gia đình với rất nhiều giáo lý về học vấn và địa vị. Tôi luôn được nhồi nhét vào đầu của mình là phải học đại học, phải trở thành ông nọ hay bà kia. Họ muốn tôi trở thành một con người nào đó mà khi ấy tôi cũng chả hiểu họ là ai, họ có thể làm gì. Nhưng họ cũng nhận ra rằng tôi không có khả năng làm điều đó khi tôi không hứng thú với học hành. Tôi vẫn còn nhớ những trận đòn đau khi tôi bị điểm kém, khi tôi bỏ học, khi họ bắt gặp tôi chơi điện tử. Tôi dần dần trở nên cô đơn và lạc lõng trong cuộc đời.
Tôi đã sống qua quãng thời gian đó bằng nhiều cách nhưng thật sự khi nghĩ lại tôi thấy sợ vô cùng, tôi luôn nghĩ rằng đó là một giấc mơ. Không phải! Đó thật sự là một cơn ác mộng trong cuộc đời tôi. Khi một đứa trẻ phải học cách sống cô đơn một mình, học cách chấp nhận những nỗi đau khi mà chính bản thân nó cũng không biết phải làm như thế nào? Ra sao? Thật hạnh phúc cho những ai có thể khóc có thể bực bội hay dỗi hờn vì đơn giản họ được thể hiện những cảm xúc và tâm trạng của bản thân, còn tôi chỉ biết lặng im trước chính những xúc cảm của mình. Cho đến khi trưởng thành tôi nhận ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc sống này chính là vô cảm với chính những đau buồn của bản thân!
Khi cô đơn không có ai nói chuyện tôi thường lấy tay trái nắm lấy tay phải và tự nhủ rằng mình không cô độc, vẫn còn có một cánh tay nắm lấy tay mình. Khi muốn khóc tôi vẫn hay ngước mắt lên trời, để cho nước mắt không rơi. Khi đau quá thì ngồi một mình trong bóng tối và tự mỉm cười an ủi lấy bản thân, khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được chiều chuộng tôi vẫn mỉm cười nhưng trong lòng thật ghen tị... Một đứa trẻ phải tập mạnh mẽ như vậy khi còn chưa hiểu gì, khi phải chịu những lời cay nghiệt từ những người thân: "Mày- Tôi không phải là con hay người thân của họ; Nhà có nhiều anh chị em lắm không sinh ra mày có lẽ tốt hơn- Tôi là nỗi đau, sự sỉ nhục khi xuất hiện trong gia đình họ; Thiếu một đứa cũng chẳng sao- Sự tồn tại của tôi vốn không có giá trị nào cả;... ". Những nỗi đau mà khi trưởng thành tôi vẫn còn bị ám ảnh về nó.
Nhưng rồi mọi thứ cũng qua, tôi vẫn "tồn tại" qua những tháng ngày u tối đó. Chỉ là bị đau một chút thôi- mọi thứ vẫn ổn mà! Khi mọi thứ trong cuộc đời thật u ám, khi tất cả những con đường bỗng trở nên xa vời, khi cả thế giới như quay lưng lại với tôi và cả cái bóng của bản thân cũng biến mất trong bóng tối thì tôi thật may mắn khi đã gặp được một người con gái tuyệt vời. Cô ấy đã xuất hiện khi tất cả đã ra đi, nhẹ nhàng và hạnh phúc. Dậy tôi biết yêu, biết sống với tất cả niềm tin vào chính mình, biết tới cảm giác "thèm" được sống là như thế nào. Cô ấy đã đến để tôi nhận ra rằng cái gọi là cả thế giới ấy thực sự có quan trọng với tôi hay không? Cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể hiểu tại sao cô ấy có thể chấp nhận được cái con người không ra gì lúc ấy của tôi. Tôi nhận ra rằng ngọt ngào là cảm giác chứ không phải vị giác như những gì tôi cảm nhận được. Những tháng ngày đó là những quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi!
Những tưởng rằng tôi đã mơ về một cuộc sống gia đình hạnh phúc nhưng một người đàn ông yếu đuối, với bản thân họ đó là một nỗi đau lớn nhất. Tôi không thể làm được những điều mình hứa, những thứ mình muốn. Thật đau đớn khi tôi nhận ra rằng mình không thể nào nắm giữ được hạnh phúc của mình và rồi chạy trốn nó. Tôi đã ra đi để lại một lời hứa không trọn vẹn. Và trong suốt cuộc đời mình tôi không thể nào giữ được trọn vẹn một lời hứa với một người con gái bé nhỏ!
Có lẽ rằng với những người đang sống trong hạnh phúc, họ có một gia đình, một điểm tựa để nhìn lại, để dựa vào trong cuộc đời này thì hạnh phúc gia đình của họ không giống tôi. Tôi chỉ có thể vượt qua những nỗi đau trong quá khứ và cố gắng viết lên những ước mơ về gia đình chứ không thể nghĩ về nó. Tôi không biết hạnh phúc gia đình thật sự là gì, nhưng tôi có thể cảm nhận rằng đó là nơi dù buồn đau hay hạnh phúc, dù ngọt ngào hay cay đắng thì mỗi chúng ta đều luôn mong mỏi và cố gắng mang tới cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Là một nơi không phải lúc nào cũng có những nụ cười m
Chia tay, tôi tìm mọi cách để xóa đi những ký ức của tôi về em. Nhưng thời gian trôi đi và tôi quên rằng tôi vẫn quan tâm, lo lắng cho em như ngày nào. Tôi vẫn lặng lẽ vào facebook dõi theo[…]
Tâm Sự
Tôi phải làm gì để cha tôi quay về? Một người đàn ông cả đời gian khổ và giờ là lúc anh em tôi báo hiếu cho cha..nhưng vì đâu mà ra nông nỗi? Tôi thất vọng cha mình lắm, mỗi lần nghĩ tới nướ[…]
Tâm Sự
Tôi run rẩy đưa tay ôm lấy anh, xoa đầu anh và lí nhí: "Để em yêu anh nhé". Tôi vẫn cần lắm, một bờ vai để tựa vào mỗi khi tôi mệt mỏi. Tôi vẫn cứ khóc mỗi khi bước qua những con đường mà […]
Tâm Sự
Nhớ... một nỗi nhớ không đặt được thành tên.....Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Em luôn tự hào với bạn bè rằng mình là người đàn bà hạnh phúc khi[…]
Tâm Sự
Tôi có nên chấp nhận tình yêu này
Nhiều khi tôi tự hỏi liệu tôi có đủ can đảm để tin và yêu cậu ấy không ? Tôi và cậu ấy quen vào một buổi chiều gió bắc về lành lạnh – một chàng trai nhỏ tuổi hơn tôi nhưng có vẻ ngoài lịch[…]
Tâm Sự
Hôm nay Tôm theo ông bà ngoại về Việt Nam. Mới hai tuổi rưỡi thôi, bé tí xíu mà đã phải xa mẹ. Lần đầu tiên từ khi có khái niệm làm mẹ mới phải xa con lâu thế này. Một tháng mẹ nhỡ mất cơ hộ[…]
Tâm Sự
Được khoảng một tuần vợ chưa có biểu hiện gì nên mình cũng yên tâm lắm. Nghĩ thầm: "Quả này ngon rồi, thật may mắn, tạ ơn Chúa, Nam mô a di đà phật!" Mình có nghe nói mấy bà bầu thường hay […]
Truyện ngắn
Kết hôn có gì thú vị? Chẳng có gì thú vị! Vì thế Quan Tiểu Yến mới quyết định...kết hôn trước để tránh khỏi những buổi xem mắt nhàm chán. Xin đừng nhầm, là kết – hôn – giả thôi! Kết hôn có […]
Sách Hay
Mẹ nói, khi mẹ đi đến một nơi khác ở rất xa, con hãy tưởng tượng những chú chim bay trên khoảng trời xung quanh con chính là mẹ. Con sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Mẹ nói, đôi cánh của mẹ sẽ[…]
Truyện ngắn