
Bức thư của bố
Bình chọn: 265
Bình chọn: 265
"Hôm nay bố gửi tiền chị nga đem hộ vì thời gian quá vội Bố chỉ kịp thông báo với con là bố bán được 1 con trên ba triệu nhưng không biết con cầm như vậy nên bố đã trả nợ hết ở nhà và cho chú chi vay mất một triệu nay con mua máy bố gửi chị nga là 22.00.000 (hai triệu hai trăm ngàn) con...này gì thì nên đến chỗ chú Hệ bảo chú nếu thiều tiền thì bảo chú cho vay thêm nhé
Chào con chúc con học hành tiến bộ".
Phía dưới bức thư ngắn gọn này là chữ ký của bố.
Đấy là bức thư bố viết cho chị gái tôi. Dưới bức thư không ghi ngày tháng và theo thời gian cùng năm tháng, tờ giấy ghi bức thư đã chuyển từ giấy trắng sang màu vàng. Nếu tôi nhớ không lầm thì bố viết bức thư này cách đây đã trên dưới chục năm rồi.
***
Chị tôi mới kết hôn không được lâu lắm. Hôm trước qua phòng trọ, chị lấy đồ bỏ quên túi sách và nhờ vậy mà tôi đã phát hiện ra bức thư này. Tôi đã đọc tới lần thứ hai, thứ ba hay thứ mấy, tôi chẳng nhớ rõ nổi. Có điều, đó là bức thư bố viết cho chị, chứ không phải cho tôi.
Hình như lâu rồi, tôi không nhớ đến bố tôi thì phải? Bố chẳng để lại trong tôi gì cả, ngoài những mẩu ký ức đã vụn vỡ ra...
Lần đầu tiên tôi trông rõ mặt bố, đó là một buổi chiều mùa thu đã nhạt nắng. Lúc đó, tôi đang đứng đùa nghịch với đám trẻ con trong xóm, chỗ cổng nhà cô Lan.
Sau khi tôi chào đời được hai tháng, bố tôi phải nằm hết viện này đến viện khác vì căn bệnh áp- xe- mông, một căn bệnh tôi cũng không rõ là gì? Bố tôi nằm hết Việt Trì, Sơn Tây rồi tới Đống Đa. Bố nằm viện khoảng trên dưới ba năm.
Ánh mắt bố hiền từ nhìn tôi và không mắng câu nào vì cái tính ham chơi của tôi. Bố hỏi tôi về mọi người trong gia đình. Trước khi đi, mẹ đã tính khóa cửa vì sợ tôi ham chơi. Thế là sau khi theo bố về nhà, tôi phải chạy một mạch ra ruộng Màn Quan tít mãi ngoài xa báo cho gia đình tôi biết. Mọi người mừng rỡ về nhà.
Buổi tối hôm đó, bố tôi kể cho mọi người trong gia đình tôi nghe, chuyện bố tôi trốn viện đi ra ngoài chơi. Cả chuyện bố tôi mới có một người anh kết nghĩa mới. Cuộc đời bố tôi chỉ quanh quẩn bên cây cỏ, ruộng đồng. Bố tôi không có cơ hội đi đâu xa, không giao du với ai cả.
Trong thời gian nằm ở Việt Trì, Sơn Tây, thỉnh thoảng bố tôi cũng bỏ về nhà. Bố tôi đi bộ từ Việt Trì về nhà, đoạn đường từ đó về nhà tôi khoảng trên chục cây số. Rồi bố tôi lại đi bộ trở lại bệnh viện. Mẹ tôi chỉ thỉnh thoảng mang đồ ăn lên cho bố tôi. Bố tôi không khiến mẹ tôi lui tới thường xuyên.
Sau khi ra viện hẳn, bố tôi ở nhà làm nghề nông, nghề truyền thống trong gia đình tôi. Thời gian đầu, cuộc sống của gia đình tôi vẫn không quá vất vả. Bố có khá nhiều thời gian đi chơi.
Tôi nhớ không rõ khi đó tôi học lớp mấy? Bố mang ti vi đen trắng về, thế là mọi người hàng xóm cứ xúm lại nhà tôi xem ti vi. Trông cảnh nhà tôi chẳng khác gì rạp chiếu phim nhỏ cả. Họ trải chiếu trong nhà, ngoài hè, ngoài sân, nằm kềnh ra và có người ngủ quên đến lúc mọi người giục về mới mắt nhắm mắt mở đi về.
Rồi tôi nhớ lần bố tôi làm cho tôi một chiếc diều bằng thuyền giấy. Chiếc thuyền ấy bay không cao. Chiều nào tôi cũng mải mê thả diều quên cả đường về nhà. Chiếc diều đó đã tuột mất khỏi tay tôi.
Rồi tôi nhớ những lần bố dạy chị em tôi học bài. Bố tài thật đấy, kiến thức đã qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ đến vậy. Tôi sợ nhất những lần bố hỏi lại bài, yêu cầu tôi giải toán nhưng tôi chẳng làm nổi. Tôi ngu đến nỗi, bố có giảng cả trăm ngàn lần cũng vậy mà thôi.
Tôi nhớ lần tôi học lớp chín, bố không cho tôi đi học nhóm, tối nào tôi cũng trốn khỏi nhà và sáng ra, tôi lại phải rón rén đi về...
Những năm tháng học cấp ba là những năm tháng mà tôi chẳng bao giờ quên nổi. Những năm tháng khó khăn nhất trong cuộc đời tôi, cuộc đời mỗi người trong gia đình tôi.
Cứ ban ngày bố tôi đi làm đồng, buổi tối, bố tôi phải đi kiếm cá đêm để chị em tôi có thêm tiền đóng học. Bố đi thâu đêm suốt sáng. Bố toàn đi vào những hôm trời mưa tầm tã. Bố đi trong cơn giông tố kinh hoàng. Tôi có cảm giác như bố đang đi vào chỗ chết. Những cơn gió giật, những âm thanh rùng rợn từ sấm, chớp, sét mang tới và trên cánh đồng bao quanh làng tôi, bố tôi cứ đi hết con sông này đến con rạch khác để mang những con cá về nhà. Rồi nước mắt tôi cứ ứa ra mỗi khi bị bố đánh thức dậy làm thịt cá.
Ba năm cấp ba nhọc nhằn trôi qua, tôi lại nhớ lần bố tôi đưa đi thi đại học. Chỉ vì tiết kiệm, bố đưa tôi đi đường Sơn Tây và lần ấy bố bị móc túi hết sạch tiền. Một số tiền không nhiều đối với gia đình mọi người, nhưng bảy trăm ngàn ấy chứa đầy mồ hôi công sức của bố và mọi người trong gia đình tôi. Tôi đã nguyền rủa cái tên móc túi ấy, tại sao lại lấy mất tiền của bố tôi. Số tiền đó, nếu cho tôi, tôi cũng không thể nuốt trôi.
Rồi tới Cầu Diễn, bố điện thoại cho chị tôi. Bố dặn chị ra nhà chú Hệ đón tôi. Bố sẽ đưa tôi tới đó. Chú Hệ không chỉ là một người em trai, mà còn là m
Ngày găp anh, em là cô bé 25 tuổi không suy nghĩ sâu sắc và bình thản. Em sau lần chia tay mối tình đầu khi chưa đi hết năm đầu đại học đã không đủ mạnh mẽ để đứng lên và bước tiếp.Thời gian[…]
Tâm Sự
Nhớ... một nỗi nhớ không đặt được thành tên.....Nhớ anh thật nhiều dù cho ngày nào em cũng được anh ôm trong vòng tay ấm áp. Em luôn tự hào với bạn bè rằng mình là người đàn bà hạnh phúc khi[…]
Tâm Sự
Vẫn ở rất gần nhau nhưng sao thấy xa quá. Khoảng cách địa lý luôn đo được bằng thước nhưng khoảng cách của tâm hồn sẽ chẳng thể đo được nếu không có sự đồng điệu giữa 2 cá thể đang giận nhau[…]
Tâm Sự
Chồng ngoại tình qua facebook, tôi bất lực
Chồng tôi bệnh hoạn quá không? Anh là một người ngoài đời chuyện tình dục cũng khá chừng mực không quá ham hố, nhưng sao trên face anh lại bẩn thỉu và bệnh hoạn đến thế? Đêm nay là đêm thứ[…]
Tâm Sự
Còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua
...Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm. Cách đây hơn chục năm, một diễn viên xinh đẹp bị lộ cl[…]
Truyện Blog
Anh sẽ ngó mây trời khi tin nhắn đổ chuông
Anh biết. Em vẫn giữ liên lạc với người ấy. Anh từng tự hỏi, có cần phải giữ liên lạc với một mối tình đã cũ. Nhưng rồi anh chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có gì là cũ kỹ nếu như "thỉnh tho[…]
Truyện Blog
Tại sao anh không về nhà? Tại sao anh để cho người phụ nữ đó gọi điện mà không thèm nói gì với nó? Để xem lần này anh giải thích sao đây. Cơ mà anh có nói gì đi nữa thì nó cũng chẳng còn tin[…]
Truyện ngắn
Như một sáng thức dậy bỗng nhiên cảm thấy "Ôi chao, buồn ơi là buồn. Buồn đến tái tê cõi lòng, tan nát hết cả mặt trời, tiêu tan đi mọi ánh dương vừa lấp lóe". Nhưng rồi ta lại không biết vì[…]
Truyện Blog