
Bạn cũ
Bình chọn: 370
Bình chọn: 370
Tôi cũng chẳng thể khuyên em điều gì, chỉ là 1 người bạn mà em tin tưởng để chia sẻ những cảm xúc, làm cho em nhẹ nhõm, thoải mái hơn khi được nói ra những tâm sự mà chưa biết gửi gắm cùng ai. Tôi cũng chỉ là 1 con người bình thường, chẳng phải 1 tỷ phú, chẳng phải 1 chính khách hay là 1 chính trị gia tầm cỡ có thể thay đổi thế giới, chỉ biết nhìn ngắm mọi người, đánh giá những cảm xúc của họ, hay là nơi tin cậy để họ gửi gắm cảm xúc chăng? có lẽ đó chính là giá trị của tôi, dù chẳng có gì là đặc biệt nhưng coi như tôi cũng đã không lãng phí cuộc sống của mình, đôi khi niềm vui của tôi lại đến từ những thứ tưởng chừng như bình thường như vậy nhưng cũng làm cho tôi cảm thấy cuộc sống này cũng không vô vị dưới cách nhìn đời và cảm xúc của em.
Nhưng tôi cũng phải ganh tị với em, vì em có người để chia sẻ nỗi buồn, còn tôi ư, nhưng lúc tôi buồn thì chẳng biết phải chia sẻ cùng ai, chỉ là giữ trong lòng, viết vu vơ lên những cảm xúc lên những dòng trạng thái rồi lại xóa đi, chẳng biết phải chia sẻ cùng ai. Vậy đấy, tôi cũng đâu phải là 1 con người luôn hạnh phúc, cũng có nhiều nỗi buồn đấy thôi, cũng cần người quan tâm và sẻ chia, cũng muốn có những phút giây bình yên, hút 1 điếu thuốc, 1 tách cà phê đen, ngồi ngắm những cơn mưa rồi lại thấy cuộc đời của mình như tách cà phê kia, cay đắng đủ đường, nhưng cà phê đắng bỏ đường còn ngọt, cuộc đời nhiều nỗi buồn quá thì lấy đâu ra niềm vui đây?
Nếu buồn thì hãy tìm 1 người để sẻ chia, để tâm sự hay viết vu vơ rồi lại xóa đi như tôi vậy chứ đừng giữ trong lòng, đôi khi em lại tìm thấy những niềm vui trong đó thì sao? Có lẽ chính tôi cũng không điều khiển được chính cảm xúc của mình nữa.
"Đến khi nào thì bình minh mới đem đến sự an lành, có chắc là cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa hay cơn mưa ấy là bắt đầu của những chuỗi ngày đầy giông tố".
Có phải tôi không thể được yêu dài lâu?
Ai cũng có một chuyện tình để nhớ, còn tôi có đến vài mối tình. Có điều tôi không nhớ chi tiết tất cả. Tôi chỉ nhớ những điều làm tôi buồn đau. Có lẽ tôi ngốc thật! Tôi yêu 3 người. Có thể […]
Tâm Sự
Một ngày đầy nắng và gió...Nắng hừng hực và gió thô ráp từ hướng Tây thổi về... Đôi cánh chò nâu xoay xoay trong gió nắng lặng lẽ...Tôi lại nghĩ về anh với một nỗi nhớ da diết...Chẳng phải[…]
Tâm Sự
Đợi chờ một thứ không thuộc về mình cũng giống như cách tự đóng cánh cửa cuộc sống mình vậy. Em sẽ vẫn đóng cánh cửa ấy lại sao? Người bên em nay đã xa một nửa. Chẳng còn đọng lại một chút […]
Tâm Sự
Nó khóc vật vã..., tiếng khóc ấy lạc dần đi trong khói hương mịt mù đặc quánh ...đám cỏ non ngờ ngợ cạnh ngôi mộ cũng đã gần như héo lại, người người vẫn chen chúm nhau lo công chuyện trước […]
Tâm Sự
Anh mệt rồi, em đừng buông tay...
Anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, vì nhớ em mà anh không làm được gì, anh như người mất hồn...Nhiều lúc anh chỉ muốn chạy đến bên em và ôm chặt lấy em để em hiểu anh yêu em như thế nào, để em hi[…]
Tâm Sự
"Vì đời vui được mấy đâu, con người ta thò đầu ra đã khóc rồi, những đứa không khóc còn bị đánh cho khóc.."........... Không có gì giống nhau, cả màu tóc và màu mắt. Da Vàng chân ngắn mũi b[…]
Truyện ngắn
Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... Cái Thương đứng đó, chăm chú nhìn người đàn bà bón từng thìa thức ăn cho đứa con mà lòng đẫm lệ. "Ngoan nào, ăn đi con, ngoan nào" ," ùm, […]
Truyện ngắn
Cà chua ngọt - Barbara Constantine
Tom mười một tuổi. Cậu sống trong một căn nhà tạm xập xệ cùng với mẹ cậu là Joss . Joss rất thích đi chơi tối, yêu đương và cùng bạn bè đi nghỉ vào cuối tuần, nên Tom thường phải ở nhà một m[…]
Sách Hay
........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ không?........ 57 tuổi đời, ông vẫn không có lấy cho mình một cơ ngơi hoàn chỉnh, một sự nghiệp vững vàng. Trong mắt mọi người […]
Truyện ngắn
Mẹ buồn không, nếu mà con chết
Từng giọt nước mắt mẹ rơi nóng hổi, mẹ ôm nó thật chặt mẹ muốn xin lỗi nó thật nhiều. Nó vẫn run lên trong lòng mẹ, nhưng hình như môi nó mỉm cười. Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thé[…]
Truyện ngắn