12:09 - 15/08/2015
Ngũ Liên nghĩ ngợi một lúc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, không nói gì nắm lấy một bàn tay của cô để lên lồng ngực của chính mình, cuối đầu hôn lên đỉnh đầu của cô.
Lời tuyên bố bá đạo lại dịu dàng ở trên đỉnh đầu của cô vang lên: "Tôi muốn em biết, trên thế giới này, chỉ có tôi mới được bắt nạt em, kẻ khác, tuyệt đối không được!"
....................
Lương Cảnh Đường vốn đang đi công tác ở Đài Nam, nghe tin Uất Noãn Tâm nằm viện, vội vàng đáp chuyến bay sớm nhất quay về, gấp gáp chạy đến bệnh viện, không nghĩ đến lại chạm mặt Ngũ Liên vừa đi ra ngoài phòng bệnh. Anh ngây ngốc cả người, hiển nhiên không nghĩ đến cậu ấy lại ở đây.
Ngược lại Ngũ Liên biết anh sẽ đến, vừa gặp mặt liền cười đùa trêu chọc. "Đến thăm người nào đó sao?"
"Cậu làm sao lại ở đây chứ?" Không lẽ cậu ấy là bạn trai của Noãn Tâm sao? Không thể nào! Lương Cảnh Đường lập tức phủ nhận lời dự đoán đáng sợ này.
"Tôi tại sao không thể ở đây chứ? Tôi và cô ấy, có quan hệ rất đặc biệt nha!"
Lương Cảnh Đường nhắm chặt tay lại, lời nói rất chắc chắn: "Cô ấy không thể thích cậu!"
"Quan hệ đặc biệt là quan hệ nam nữ, tư tưởng của anh cũng quá xấu xa rồi đó." Cậu ta vỗ vào vai anh. "Tôi phải hút một điếu thuốc, anh vào thay ca vừa đúng lúc."
Cậu ta đi ngang qua anh, lại dừng lại một lát, hơi nghiêng mặt. "Mọi người đều là người thân với nhau, tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, đừng yêu người con gái này quá sâu đậm, nếu không anh sẽ hối hận!"
"Cậu sợ tôi tranh đoạt cô ấy với cậu sao?"
"Sợ?" Ngũ Liên cảm thấy thực nực cười, giọng điệu kiêu ngạo khinh miệt. "Ngũ Liên tôi vẫn chưa thực sự sợ bất kỳ người nào. Nếu tôi thực sự muốn cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói câu đó với anh. Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu, anh tự mình giải quyết ổn thỏa đi!"
Để lại một câu nói khiến người khác phải nghĩ ngợi, anh thảnh thơi rời khỏi. Lương Cảnh Đường vẫn đứng yên tại chỗ một lát, điều chỉnh cảm xúc, đẩy cửa đi vào.
Uất Noãn Tâm vẫn còn đang shock bởi câu nói của Ngũ Liên chưa thoát ra được, nghe thấy tiếng mở cửa. có chút ngây ngốc nhìn qua. Nhìn thấy người đến là Lương Cảnh Đường, không khỏi có chút ngạc nhiên. "Không phải anh đã đi công tác rồi sao?"
Lương Cảnh Đường không nói bản thân tạm dừng mọi chuyện quay trở về, chỉ nói: "Công việc giải quyết xong rồi, thì quay về thôi. Nghe đồng nghiệp nói em nằm viện, nên đến thăm! Em không sao chứ?"
"Không sao cả! Anh xem, không phải em vẫn ổn sao?"
"Em càng nói ổn, anh càng lo lắng." Lương Cảnh Đường thực sự không còn cách nào với cô, rõ ràng vẫn là một cô bé không biết chăm sóc bản thân mình, lại giả vời mạnh mẽ như vậy, càng khiến anh đau lòng. Anh chỉ rời đi hai ngày, đã xảy ra chuyện này, bảo anh làm sao có thể yên tâm.
"Ây da, đừng có nghe bọn họ nói bậy, em chỉ bị hoảng sợ một chút thôi, trầy xước một ít da, lười biếng ở trong bệnh viện định nhân cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày." Cô nuốt nước bọt. "Để anh lo lắng rồi, xin lỗi nha!"
"Anh quả thật rất lo lắng." Lương Cảnh Đường thở dài, xoa đầu cô, tha thiết nhìn vào mắt cô. "Hứa với anh, sau này đừng để bị thương nữa, được không?"
Ánh mắt kia gần như cầu xin, giọng nói dịu dàng ngây ngất, tim của Uất Noãn Tâm sắp tan chảy rồi, vội vàng quay mặt đi, cười ha ha. "Có ai muốn bị thương đâu, chuyện này chỉ ngoài ý muốn thôi mà...."
"Em hiểu anh có ý gì mà!"
Uất Noãn Tâm không nói chuyện. Thực ra, từ lúc anh bắt đầu lên tòa giúp cô, cô đã ngửi ra được trong tình cảm anh đối với cô có gì đó khác thường, chỉ là cố ý không nhìn thẳng vào. Anh đối tốt với cô không có gì để nói, cô không muốn tổn thương anh. Nhưng, giữa hai người bọn họ nhất định không có khả năng.
Cho dù có một ngày, cô và Nam Cung Nghiêu ly hôn rồi. Cô cũng không thể lấy thân phận là một người phụ nữ đã ly hôn, đi bước nữa với anh.
Lương Cảnh Đường có thể nhìn ra cô nhất thời không thể tiếp nhận tình cảm của mình, cũng không muốn ép cô. "Xin lỗi, anh không nên nói những lời này. Em muốn ăn gì không, anh đi mua giúp em."
"Không cần đâu, vừa bị tên đại ma đầu Ngũ Liên ép ăn hết mười hai cái bánh bao rồi, bây giờ no muốn chết rồi."
Hở.....Cô hình như đã nói ra cái tên Ngũ Liên rồi?
Không cẩn thận để lộ rồi, có phải nên giả vào cái miệng của chính mình hay không?
Chương 113 - Em có thích tôi không?
"Lúc nãy anh vừa nhìn thấy cậu ta! Bọn em....có quan hệ gì vậy?"
"Bạn bè!"
"Lúc trước không phải em rất ghét cậu ấy sao?"
"Vâng! Anh ấy quả thật làm qua một số việc khiến em phản cảm, nhưng từ từ thấu hiểu, phát hiện anh ấy vốn không xấu giống như vẻ bề ngoài. Thực ra, trong lòng anh ấy cũng có mặt dịu dàng, cũng khó trách những người phụ nữ kia lại điên cuồng vì anh ấy như vậy.
Mùi vị chua chát loang ra trong miệng, lồng ngực khó thở, Lương Cảnh Đường dằn lại khát vọng hỏi tiếp, cố gắng giữ bình tĩnh. "Em thích cậu ta sao?"
"Tất nhiên là không! Chúng em chỉ là bạn bè tốt thôi."
Nhìn thấy cô không cần suy nghĩ nói ra câu trả lời chắc chắn, nghĩ rằng giữa hai người họ thật không có gì, con tim của Lương Cảnh Đường ổn định đôi chút. Nhưng không tránh khỏi có chút lo lắng, nếu như Ngũ Liên nghiêm túc theo đuổi cô, cô có thể phản kháng không?
Uất Noãn Tâm vươn tay ra quơ quơ trước mắt anh. "Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì!" Lương Cảnh Đường hoàn hồn trở lại, mỉm cười. "Em còn muốn ở bệnh viện mấy ngày nữa?"
"Hôm nay hẳn là có thể ra viện rồi đó! Mỗi ngày nằm ở trên giường, cứ y như người tàn tật, thật nhàm chán mà!"
"Em nên nhân cơ hội này ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút đi."
"Em cũng nghĩ như vậy, nhưng em vốn trời sinh đã có số lao động. Một khi không làm việc, cả người sẽ không thoải mái."
"Vậy tối chút, anh giúp em làm thủ tục xuất viện nha!"
................
Lúc xuất viện, Uất Noãn Tâm nghĩ, bản thân nhất định là một người phụ nữ 'vô cùng có phúc' nhất trên thế giới, có thể hưởng được 'hộ tống bảo vệ' của luật sư có danh tiếng trên thế giới Lương Cảnh Đường, 'Ngũ gia' Ngũ Liên lấy xe đợi cô, có một loại cảm giác 'vừa mừng vừa lo' , bản thân có tài đức gì lại được nhận sự ưu đãi này chứ.
"Cẩn thận, đi chậm chút...." Lương Cảnh Đường quan tâm từng li từng tí, mỗi bậc cầu thang đều đặc biệt chú ý đến.
"Đâu cần làm lớn chuyện đến vậy chứ, em cũng không phải con búp bê bằng sứ."
Ngũ Liên quay đầu lại trêu ghẹo. "Đúng vậy, anh xem bộ dạng này của cô ấy, cứ như đang nóng lòng tìm kiếm rắc rối đó."
Uất Noãn Tâm lè lưỡi với anh. "Không liên quan đến anh!"
Cô bận cùng anh đấu vợ mồm, không nhìn thấy cách đó vài bước, có một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông ngồi phía sau, sắc mặt khó coi giống như một cái động đen to lớn, trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
Anh thực sự nghĩ không ra, người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc có khả năng gì, khiến cho hai người đàn ông có địa vị cam tâm tình nguyện quay vòng vòng quanh cô, trước sau ân cần chăm sóc.
Còn cô cũng thật to gan, một người phụ nữ đã có gia đình, vẫn cứ ngang nhiên cùng với tình nhân mới cũ dây dưa không rõ ràng. Hai kẻ kia cũng cam tâm tình nguyện vì cô chơi đùa, chung sống hòa bình, đầu óc bị ngập nước rồi sao? Nếu cô cho rằng dùng chiêu này hữu dụng với bọn họ, cũng có thể sử dụng trên người anh, thì quá sai lầm rồi.
Nếu như cô cứ tự cho mình là đúng, không nhận rõ thân phận của chính mình. Anh sẽ khiến cô nhận ra thật rõ ràng, ai là kẻ thống trị, ai là quân cờ.
...................
Trên đường đi, Uất Noãn Tâm đang do dự không biết có nên bảo Ngũ Liên dừng lại ở khu chung cư cô đang 'giả định' không. Lương Cảnh Đường đột nhiên nhận được điện thoại của công ty, nói có một vụ án khẩn cấp cần anh giải quyết.
Uất Noãn Tâm vội nói. "Anh mau quay trở về đi, ở đây có Ngũ Liên, không sao đâu mà!"
"Đúng đó! Anh yên tâm, cô ấy ở cùng với tôi, rất an toàn." Giọng điệu yêu nghiệt của Ngũ Liên, càng nói an toàn càng cảm thấy không an toàn, cố ý đả kích nghi ngờ trong Lương Cảnh Đường. Từ sau kính chiếu hậu nhìn qua, lông mày của Lương Cảnh Đường nhíu lại.
Mặc dù anh biết rõ giữa hai người họ không có gì, nhưng để Ngũ Liên ở bên cạnh cô, xét cho cùng vẫn cảm thấy không an toàn. Cảm thấy cậu ta giống như một con sói, con hổ rình mồi với cô, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy bổ lên, kêu anh làm sao có thể yên tâm chứ.
Công ty liên tục gọi điện thoại đến hối thúc, Lương Cảnh Đường do dự hồi lâu, đành phải quay trở về công ty trước, dặn dò vài câu xong, ngồi vào chiếc xe dừng ở bên đường.
Uất Noãn Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Sao vậy? Sợ phơi bày căn biệt thự của em? Để anh ấy biết em và Nam Cung Nghiêu có quan hệ sao?"
Cô không trả lời.
"Em biết rõ anh ta thích em?"
"Tôi cũng mới biết gần đây thôi." Lúc trước làm sao dám nghĩ, người ưu tú giống như anh, sẽ yêu mình chứ.
"Vậy em định gạt anh ta đến bao giờ hả?"
Buồn bã lắc đầu. "Tôi không biết!" Vừa nghĩ đến, liền đau đầu. Cô trời sinh tính tình giống con đà điểu, đụng chuyện, chỉ biết trốn tránh.
"Cũng chỉ có anh ta mới ngốc như thế, toàn tâm toàn ý tin tưởng em, một chút gia cảnh cũng không thèm điều tra. Em nói với anh ta càng trễ, anh ta sẽ chịu tổn thương càng lớn."
"Tôi biết chứ, anh đừng nói nữa...." Cô đã rất áy náy rồi, nói thêm nữa, sợ sẽ suy sụp mất.
"Em đó, là một con đà điểu, cho rằng trốn tránh thì có thể giải quyết vấn đề sao?"
Cô uể oải không có sức. "Không thể..........chỉ là tôi không có cái dũng khí đó..........."
"Em thích Lương Cảnh Đường sao?"
Uất Noãn Tâm lắc đầu, nghĩ ngợi một lúc, trả lời: "Nếu như không có Nam Cung Nghiêu, có lẽ tôi sẽ thích anh ấy, nhưng chúng tôi bây giờ đã không thể rồi........"
"Nghe ra có vẻ rất bất đắc dĩ nha!"Anh thuận miệng cảm thán một câu, hỏi tiếp: "Tôi thì sao?"
"Gì chứ?"
"Nếu như không có Nam Cung Nghiêu, em sẽ thích tôi chứ?"
Uất Noãn Tâm chỉ cho rằng tên công tử ăn chơi này lại đang chứng minh sức hấp dẫn của mình, cũng không nghĩ nhiều. "Tất nhiên là không, anh đa tình như vậy, sau này tôi sẽ chịu rất nhiều tổn thương đó! Tôi không muốn làm người phụ nữ bị ruồng bỏ đâu."
"Nói không chừng tôi sẽ vì em mà thu trái tim lại, em biết, một người đàn ông nhìn thấu mọi thứ, một khi toàn tâm toàn ý yêu một người con gái, là một chuyện rất đáng sợ, sẽ cam tâm tình nguyện dâng hiến chính trái tim của mình."
"Có lẽ vậy, nhưng tôi không phải người con gái đó, cũng không muốn trở thành người con gái đó."
"Nghe ra em đối với bổn thiếu có hứng thú không lớn nha, tôi ở trong mắt em không có sức hấp dẫn đến vậy sao?"
"Tôi cũng không phải là đồ ăn của anh, anh cần phải hấp dẫn tôi sao?"...