Trí tuệ của kẻ ngốc
Bình chọn: 124
Bình chọn: 124
Con người đúng là cần đến trí tuệ, nhưng nghĩ quá nhiều rất dễ sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng mất đi dũng khí tiến lên phía trước, sẽ bị rơi xuống vực thẳm.
***
Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi vàng, dẫn vào núi chỉ có duy nhất một con đường: cầu dây sắt.
Những người vào núi đào vàng trước đây qua qua lại lại rất nhiều, chẳng mấy chốc cây cầu đã bị hỏng, chỉ còn lại đúng một sợi xích sắt đung đưa, bên dưới cây cầu là vực thẳm sâu hàng vạn trượng. Thế nhưng không ít người bất hạnh đã vượt qua cây cầu này để đi đào vàng. Và cũng rất nhiều người rơi xuống vực thẳm.
Một hôm, có một kẻ ngốc và một người thông minh phải đi qua cây cầu này để vào trong núi đào vàng.
Kẻ ngốc hăm hở giẫm lên sợi xích sắt, lảo đảo bước lên cầu. Người thông minh đứng ở bên cạnh quan sát, trán vã mồ hôi: sợi xích sắt nhỏ thế này, bất cẩn một cái là rơi ngay xuống vực thẳm, tan xương nát thịt như chơi, quá nguy hiểm!
Nhưng kẻ ngốc trên cầu đâu có nghĩ ngợi nhiều như thế, mắt của anh ta vẫn đang nhắm đến ngọn núi vàng, một lòng nghĩ đến chuyện đào vàng, anh ta vẫn lảo đảo qua được cầu an toàn. Chẳng bao lâu sau, anh ta quay lại, trên vai vác một túi vàng nặng trĩu.
Người thông minh vô cùng ngưỡng mộ, đắn đo giây lát, cuối cùng không thể cưỡng lại được sức cám dỗ của vàng, anh ta liền đi lên cây cầu sắt.
Sau khi lên cầu, hai mắt anh ta cứ dán chặt vào sợi xích sắt, chỉ sợ bất cẩn sẽ rơi xuống vực. Nhưng dường như, sợi xích sắt cứ cố tình chống đối với anh ta nên lắc lư rất mạnh. Người thông minh lại nhìn xuống vực thẳm hun hút kia. Dường như anh ta có thể thấy rất nhiều bộ xương trắng, đôi chân anh ta bất giác run lên không sao kiểm soát được.
Anh ta muốn bất chấp tất cả để tiến lên phía trước như kẻ ngốc nọ, nhưng không sao kiểm soát được nỗi sợ trong lòng mình. Anh ta sợ hãi tột độ, định quay trở lại nhưng đôi chân đã không nghe theo lệnh của anh ta nữa. Cuối cùng, người thông minh sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, sẩy chân, ngã xuống vực thẳm.
-----Con người đúng là cần đến trí tuệ, nhưng nghĩ quá nhiều rất dễ sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng mất đi dũng khí tiến lên phía trước, sẽ bị rơi xuống vực thẳm.
Nhiều lúc, chúng ta cũng cần như kẻ ngốc, liều mạng, bất chấp tất cả, gạt bỏ hết tạp niệm, một lòng một dạ hướng đến mục tiêu, quyết đoán tiến về phía trước, nhẹ nhàng hướng đến thành công.
Vì thời gian kì diệu lắm. Nó có thể chữa lành mọi vết thương. Rồi sẽ tới lúc mọi khổ đau tan biến và chúng ta muốn lại được chạy đến sà lòng vào cha mẹ, ôm lấy họ và cất lên tiếng nói yêu th[…]
Truyện ngắn
"Con đâu có tính khóc mà nước mắt cứ chảy ra. Con nhớ Việt Nam quá. Con muốn làm người Việt. Ở đây mãi thành Mỹ mất!" Má ơi, má còn thức phải không? Ừ, ngủ đi con, mai còn đi học. Cho con[…]
Truyện ngắn
Khai thật đi nào cô bé, rồi anh em ta sẽ tìm cách giải quyết!! Bao giờ cũng thế, Sandglass luôn bắt đầu "tiết nghỉ giải lao" bằng mẫu câu đầy hứa hẹn như vậy. Đối với Linh thì điều này đã[…]
Truyện ngắn
Cô em gái nhõng nhẽo nhiều khi thật phiền phức nhưng như một thiên thần đáng yêu bên cạnh mỗi khi ta buồn. Còn gì thích hơn khi có em gái. Anh Đạt ơi, xem kìa! Anh nhìn thấy cầu vồng kh[…]
Truyện ngắn
Đi khắp thế gian không ai sánh bằng Mẹ Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn Cha... Hơn 2 tuổi, nhà neo người không có người trông, con được gửi đi nhà trẻ. Mỗi chiều, Mẹ đến đón con rồi đư[…]
Truyện ngắn
Audio Chọn nhầm bạn xấu không những mang lại sự thất vọng mà còn cả tai họa nữa. Một con chuột kết thân với một con mèo. Mộ[…]
Truyện ngắn
Quá nửa đêm, lão Tam lại bò sang nằm cạnh thằng Hải. Y như rằng, sáng dậy bị nó đạp cho: "Lão già thối này, nói bao nhiêu lần không nghe, cút. Lần sau thức dậy mà tôi còn thấy ông nằm cạnh n[…]
Truyện ngắn
Điều gì quá mức diễn tả bằng ngôn ngữ, các bạn thường nói "bá cháy", "ve kêu" hoặc "tuyệt cú mèo", "hết sảy con cào cào"... riêng Châu Pa có câu cửa miệng "tuyệt chiêu". Bất kể cái gì vượt […]
Truyện ngắn