Tình yêu thầm lặng
Bình chọn: 329
Bình chọn: 329
- Cảm ơn cậu nhé!
Cô bé lí nhí cảm ơn rồi chạy vụt đi mất. Nhìn cái dáng điệu gấp gáp ấy tự nhiên thấy muốn được đi cùng, được làm tay vịn để lấy cớ nắm tay cô bé này mãi thôi. Nhưng sau lần ấy chẳng còn lần nào vô tình hữu ý được đứng gần cả. Dù có đi chung một chuyến bus thì có khi đứa đứng đầu đứa đứng cuối. Cậu chàng chỉ còn biết ngậm ngùi ngắm cô bé qua kính chiếu hậu của bác tài.
***
- Hôm nay em nghỉ sớm, lớp em có cuộc họp.
Huy vứt giẻ lau vào tay Tuấn rồi nhe răng ra cười. Tuấn gục gặc.
- Ừ, vậy về sớm đi. Lát anh về sau.
Huy học cùng trường với cô bé ấy, cùng cả lớp nữa. Nhưng Huy không biết Tuấn đang muốn làm quen. Cậu chàng thậm chí còn chẳng để ý đến sự tồn tại của cô bé nấm lùn trong lớp mình vì cô nàng có phần hơi nhạt nhòa so với mấy bạn nữ xinh xắn, dáng cao và hay làm điệu.
Trớ trêu thay, nó thích Huy!
Nó không biết Huy hay đi cùng trên chuyến xe bus của mình, chỉ thi thoảng thấy gương mặt thấp thoáng lướt qua khá giống. Từ hàng chân mày rậm, cái răng khểnh, giọng nói ấm và đôi kính cận làm toát lên vẻ thông minh điển hình.
Nó hay nhìn trộm Huy trong lớp. Cậu ấy là lớp trưởng, cậu ấy mạnh mẽ, cá tính, manly, hơn đứt mấy anh giai Hàn Quốc mà bọn con gái ở lớp hay đọc báo rồi rú ầm lên cười với nhau. Nó thấy cậu ấy cứ chăm chỉ đi đi về về trước khi vào lớp học như một thói quen, rút điện thoại ra nhắn tin hoặc gọi hẹn ai đó, ở chỗ nào đó để cùng về. Nó đinh ninh rằng Huy đã có bạn gái, và Huy không phải là chàng trai dành cho nó, nó chỉ biết vụng trộm đặt một mầm xanh cho những yêu thương dại khờ đầu tiên, rồi tự nó thắp sáng, tự nó ủ ấm, tự nó nuôi hy vọng và ảo tưởng. tất cả đều tự nó làm một mình. Phải rồi, một mối quan hệ chỉ xuất phát từ một phía và người ta định nghĩa đó là YÊU ĐƠN PHƯƠNG!
- Trang này, cậu làm phần này giúp lớp nhé! Không có gì khó khăn quá đâu, chỉ là lên list các món thôi.
Huy chìa ra trước mặt nó một tờ giấy dài dằng dặc các món ăn. Chẳng là lớp nó chuẩn bị có chuyến đi pinic đầu năm học để cả lớp có cơ hội làm quen, gắn bó thân thiết với nhau hơn. Nó háo hức lắm, mong chờ lắm! Trong mấy bộ phim mà nó xem thì bao giờ mấy tập có cảnh đi dã ngoại cũng đẹp mê ly và tình tiết thì hấp dẫn vô cùng luôn. Nó không biết mình mong chờ điều gì nhưng cứ có cảm giác sẽ có một sự thay đổi lớn nào đó. Chí ít là mối quan hệ với Huy, khi cậu ấy đã nhìn ra sự có mặt của nó trong lớp.
"Ít nhất mình cũng không còn là mờ nhạt nữa rồi, trong mắt của cậu ấy!"
Thế là nó mừng huýnh. Tíu tít về hỏi mẹ nên chuẩn bị những món ăn nào cho buổi dã ngoại sắp tới của lớp đại học gồm năm mươi tư con người tất cả. Nó hào hứng lên list, cứ ghi rồi lại gạch, ghi rồi lại gạch, tờ giấy chẳng mấy chốc nát tươm đến thảm thương. Nó ngồi vo nát rồi vứt bừa ra sàn dễ chừng sắp ngập lên bởi giấy mới chịu thôi. Có mỗi một công việc thôi mà nó cũng làm quan trọng hóa lên, chỉ vì Huy đã nói và nháy mắt với nó.
- Cậu cố gắng giúp lớp nhé, vì khâu này khá quan trọng mà!
Chiều nó đến lớp sớm, sớm hơn hẳn mọi ngày. Đen đủi cho nó là lớp lại được nghỉ học. Thế mà nó không được thông báo. Lúc nó gọi điện hỏi cho một bạn thì thấy bảo Huy chỉ nhắn tin cho mấy người hay chơi cùng rồi nhờ mấy người đó loan tin cho cả lớp vì cậu ấy không có số điện thoại của tất cả. Nó buồn tiu nghỉu.
"Cậu ấy không nhắn tin thông báo nghỉ học cho mình, không chủ động liên lạc khi mà đã hẹn chiều nay sẽ gặp mình và fix lại list đồ mang đi..."
Nó cứ ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá, mắt hơi rơm rớm vì tự nhiên thấy có bụi bay vào. Và gốc phượng già lại nổi gió ủi an, vuốt ve tóc nó. Lúc này Tuấn xuất hiện, chàng trai có nụ cười buồn rười rượi đã luôn cố gắng đi bên cạnh, cố gắng quan tâm và chỉ mong một lần nó quay lại để nhìn thấy sự có mặt của người đó chứ không phải là cố với để đuổi theo kịp Huy – người đã chẳng bao giờ thấy Trang là đặc biệt.
- Khóc nhè hả? Sao lần nào gặp cũng thấy em khóc lóc thế này?
Tuấn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trên trán của nó. Nó ngước mắt nhìn, nụ cười hiền khô, thân quen mà xa lạ. Nó hơi nhíu mày vì nhận ra anh chàng này từng gặp đâu đó, nhưng lại quá đỗi mông lung để nhớ được chính xác là ở đâu và vào lúc nào.
- Anh là...?
- Làm part-time ở quán café đối diện trường học, mấy lần đi học muộn em hay vào đó ngồi rồi chọn góc gần cửa sổ xong ngủ gục lên trên đó, có nhớ không?
Nó chưa đến mức trở thành khách quen của quen ấy vậy mà có người đã kịp đưa nó vào bộ nhớ. Nó thấy hay hay, vui vui, bực dọc vì bị phá rối quãng thời gian tự kỉ không còn.
- À, em nhớ ra rồi. Nhưng sao vẫn thấy anh... quen quá! Hì hì.
Nó nói quen là quen thật, vì mấy nét trên khuôn mặt anh chàng đối diện có điều gì đó thân quen, như thể nó đã bắt mình gắn bó với điều đó khá lâu rồi. Nhưng nó không tài nào nhớ ra được cụ thể người đó là ai. Nó lấy t
Mọi người gọi bạn bằng gì không quan trọng. Quan trọng là cách họ gọi tên bạn nhớ đến bạn qua tên gọi thân thương ấy. Ngày mẹ sinh nó trong bệnh viện, bố bỏ nhà, lang thang các quán nhậu.[…]
Truyện ngắn
Rồi khi con lớn lên, con sẽ hiểu. Mẹ mong con trở thành người đàn ông tốt và sẽ không bao giờ làm rơi một giọt nước mắt nào của người phụ nữ yêu con. Con nhớ nhé, đừng bao giờ làm rơi nước m[…]
Truyện ngắn
Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm an ủi lớn nhất cho cha. Hai cha con vẫn thường "tựa" vào nhau mà sống. Cha dạy cho con lẽ phải để làm người, […]
Truyện ngắn
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ô[…]
Truyện ngắn
Có lẽ vì thế nên dường như đàn ông thích chó hơn mèo, âu ở đời người ta thường thích gì có vẻ giông giống mình. Dường như trong số những con vật nuôi trong nhà, đàn ông có vẻ thích chó hơn […]
Truyện Blog
Nếu bạn mắc kẹt trong một mối quan hệ nào đó
Có một điểm chung của tất cả các mối quan hệ bền vững: đó là những mối quan hệ đó đều được tạo ra bởi những con người có rất nhiều cơ hội để bỏ cuộc, để bỏ đi hoặc đi tiếp, nhưng họ vẫn cứ g[…]
Truyện Blog
Sợ rằng tôi không hiểu điểu gì đang xảy ra, anh tôi vươn người sang và thì thầm, "Dì nhìn thấy xúc xích của bố, vì vậy bố tìm cách giết dì." Bố tôi quay sang chúng tôi và nói với giọng nghiê[…]
Truyện ngắn
Audio Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ". Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"..[…]
Truyện ngắn