Nắng mới
Bình chọn: 315
Bình chọn: 315
- Vèo...!
- Thằng mất dạy!
Cái kiểu chạy xe như ăn cướp của hắn để lại sau lưng tiếng chửi theo của một cụ già. Có hề gì đâu! Chuyện này với nó xảy ra như cơm bữa. Sáng hôm qua đi ngang trường Sư phạm nó còn khoái chí vì làm cô gái xinh xinh nào đó phải hét lên thất thanh vì sém chút bị xe đụng, nó còn quay lại nháy mắt cười đểu làm người ta giận đỏ mặt mới thôi.
Ở cái phố này người ta còn lạ gì nó, ba là chủ tịch quận, mẹ là chủ khách sạn ba sao, giàu nức đố đổ vách, và có lẽ ngày càng ăn nên làm ra từ khi sinh ra nó. Nó hai mươi tuổi, đẹp trai, lém lỉnh, chỉ mỗi tội hơi ngông, suốt ngày chạy rông không chịu học hành tử tế. Ba mẹ nó cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, đặt tên cho nó là Phú Quý, nó hãnh diện về cái tên đó lắm. Ba mẹ đi làm suốt ngày, có khi cả tuần nó mới thấy ba một lần, còn gặp mẹ có khi cả tháng, nó được thể không ai quản suốt ngày đàn đúm bạn bè, mỗi tháng tiền cứ đổ đều đều vào túi nó, rồi cứ thế đều đều đổ vào bar, vũ trường, nhà hàng, quán nhậu... "tội gì không chơi khi túi luôn rủng rỉnh tiền, trời sinh ra Phú Quý là để hưởng an lạc giàu sang, sống như ta đây khối người ghen tị!" nghĩ thế, nó lao đầu vào những cuộc vui thâu đêm.
Hôm nay có trận mưa rào, đường sá đỡ bụi hơn, thời tiết cũng mát mẻ hơn, tự nhiên đôi mắt nó bừng sáng, nó lại nghĩ ra một trò mới rồi gọi cho bạn bè:
- Ngọc hả, bữa nay trời đẹp ghê mày!
- Có trò gì vui hả anh?
- Tập hợp anh em, làm một chuyến!
Và thế là một cuộc nhậu nhẹt tưng bừng rồi sau đó là một cuộc đua xe được nó lên kế hoạch mà không cần đến giấy bút. Nó hào hứng nghĩ mình thiệt thông minh và có tài lãnh đạo, nó kéo ga như bay giữa đường quốc lộ, và thoáng nghe sau lưng bao lời bực tức " thằng mất dạy!" có hề gì, chuyện này với nó như cơm bữa!
Miền trung mùa này nắng và gió, thỉnh thoảng cũng có vài cơn mưa bất chợt, nằm dài trên ghế sô-pha nhìn ra cửa, nó hớn hở trông chờ cuộc vui đã được sắp đặt vào buổi tối. Những ngôi nhà cao tầng nằm san sát nhau toát lên vẻ hào hoa giàu có của gia chủ, vài chiếc ô tô trắng, đỏ, đen đậu bên đường làm nó nghĩ tới chiếc ô tô màu cà phê sữa mới toanh, nằm chềnh ềnh dưới ga ra nhà nó mà ông bố khó tính không cho nó sử dụng, tự nhiên nó thấy ấm ức và bị thiệt thòi quá đỗi, thằng Ngọc, thằng Đô đứa nào cũng được lái ô tô, thế mà...ánh mắt nó dừng lại nơi góc phố, người lượm ve chai trong chiếc áo mưa lùng bùng đang lom khom lặc từng chiếc lon, lại có thằng nhỏ bán vé số đi ngang qua cửa, người gầy còm, nhếch nhác và xanh xao. Nó nhếch mép:
- Phố đang đẹp, bị mấy con người bẩn thỉu này làm ô nhiễm cả!
***
Ông Châu nắm tai thằng con quý tử lôi ra khỏi nhà, vẻ tức giận đến tột độ in hằng trên gương mặt ông, mặt ông đỏ như gấc:
- Ra khỏi nhà! Từ bữa ni không tiền bạc, không xe, không điện thoại chi nữa hết! anh hãy tự đi mà kiếm lấy cái ăn!
- Ba...!
- Vô ích thôi! Đã bao lần anh hứa nhưng anh có làm được không? Anh hãy xem lại mình đi! Đi đi, bao giờ làm được việc gì có ích thì hãy về! Anh không muốn sữa đổi thì đừng bao giờ vác mặt về đây nữa!
Ông Châu không muốn nói nhiều, ông đau đớn vì thằng con hư hỏng, ông tự trách mình vì công việc mà bỏ quên cái nhiệm vụ uốn nắn con của một người cha, càng thương, ông càng giận. Đây không phải lần đầu Phú Quý bị bắt về đồn công an. Đã bao lần ông nhờ người quen giúp, cũng không ít lần ông đích thân đến đồn bảo lãnh cho con, sự quen biết của ông làm con ông ỷ lại, và sự ỷ lại đó làm ông bao phen mất mặt và xấu hổ. Đường đường là chủ tịch quận, lãnh đạo bao nhiêu người, thế mà con ông ông không quản được.
Cánh cổng đóng sầm lại, Phú Quý bất động vài giây, bây giờ nó vẫn chưa tin mình bị đuổi ra khỏi nhà, nó nghĩ đến mẹ, nhưng có lẽ cũng vô ích thôi, mẹ nó đi chơi ở Úc với bà dì họ một tuần nữa có lẽ cũng chưa về. Nó nghĩ đến chúng bạn, định bụng đến ở nhờ vài hôm, mượn điện thoại, hắn gọi, nhưng tất cả đầu dây bên kia đều im re. nó tự nghĩ không biết các quý tử ấy có giống như nó, bị đuổi cổ ra khỏi nhà, hay bị bắt phải sang Mĩ du học? hay vẫn còn bị giam ở đồn công an...? bây giờ nó bắt đầu thấy cô quạnh, và cảm giác như một kẻ thừa ở thế giới này.
Nó lang thang tới công viên, rồi ngồi thừ nơi ghế đá. Đôi mắt thâm quần vì bia rượu và thức trắng đêm ở đồn công an đợi bảo lãnh. Giờ nó chẳng biết đi về đâu, nỗi lo lắng bắt đầu tràng ngập trong tâm trí, nó chính thức vô gia cư và vô sản, điều mà nó chẳng bao giờ mảy may nghĩ tới. Và nó nhận ra rằng tất cả sự giàu có đó có phải của nó đâu, nó chưa bao giờ có gì cả, của cải là ba mẹ nó làm ra, và nó đã ăn tiêu hoang phí trên sức lao động của ba mẹ nó. Gió lay, lá
Cuộc sống ngày nay như một chiếc tàu điện, người ta đi qua nhau mà chẳng có thể để lại bất kì ấn tượng nào. Đến cả những người cùng một gia đình có lẽ cũng như thế, vì có đôi lúc, người ta q[…]
Truyện ngắn
Khi chết, hẳn cô đã tưởng tượng ra mọi người khóc lóc, Vỹ hoảng sợ, hối hận, ôm lấy quan tài như muống xuống mồ theo... Than ôi, ngày đám tang cô, Vỹ ta tắm biển. Giỗ cô tôi vào tháng sáu â[…]
Truyện ngắn
Nó trở về, vẫn qua con đường gạch dài lổng chổng, nhưng giờ rêu đã phủ đầy. Nó lặng lẽ tiến đến vại nước đậy nắp kín với cái gáo dừa bên trên, run rẩy lấy gáo dừa, mở vại ra múc nước, chợt..[…]
Truyện ngắn
Vậy là ngày bố và tôi dự định đi du lịch cùng nhau cũng đã đến. Thay vì vui vẻ sắp xếp hành lý cho chuyến đi, tôi thẫn thờ nhìn không gian trống trải quanh mình. Giờ bố đã đi rồi, chỉ còn lạ[…]
Truyện ngắn
Hãy khoan dung nếu bố mẹ già đi
Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung! Con […]
Truyện ngắn
Đó là một ngày khó quên nhất trong đời bà. Buổi sáng tinh mơ đi lĩnh tiền trợ cấp khó khăn ấy, tiết trời cực kỳ trong lành, cả nhà vừa tờ mờ đã thức dậy, ăn cơm sáng xong, bà và con trai th[…]
Truyện ngắn
"Bấy lâu nay ai cũng nghĩ học làm cúng tế còn kiếm được miếng ăn, ngụm uống chứ học chữ nhiều thì cũng chỉ tốn công sức mà cái chữ chẳng ăn được. Thì ra mày lại nghĩ khác, vậy là tao hiểu r[…]
Truyện ngắn
Nắng thèm được như thế, Nắng thèm cái cảm giác được thả mình trong cái thế giới ánh sáng ngập ngụa đó... 7 tuổi, bố Nắng bỏ nhà đi. 9 tuổi, mẹ Nắng thắt cổ tự vẫn. 10 tuổi, ông ngoại bị tai[…]
Truyện ngắn