Nắng giọt
Bình chọn: 473
Bình chọn: 473
Nắng rửa bát cho cô Tú, nó không rõ lương cô trả cho bao nhiêu, cô chỉ bảo: "Tao nuôi mày ăn, cho mày chỗ ngủ, tới tháng tao gửi tiền về cho chú mày ở quê lo cho cái Mít. Còn mày trên này cũng chả cần gì, đưa cho mày ngộ nhỡ mày tiêu hết." Nắng ngẫm cũng đúng, quả là ở đây Nắng chả cần tiền vào việc gì. Ngày nào cũng như ngày nào, Nắng ngập ngụa trong đóng bát đũa, cốc chén pha cả mùi bia lẫn mùi thức ăn. Từ sáng tới tối, ngày nắng cũng như ngày mưa. Ra thành phố dễ đến tháng trời, nhưng chưa bao giờ Nắng được đi đâu quá cái hẻm tối mịt này.
Rồi Nắng cũng có cơ hội, nói là cơ hội nghe buồn cười cơ mà đấy là lần đầu Nắng được đi khỏi nhà cô Tú thực sự. Đó là dạo Nắng ốm. Nắng ốm vật vã, nằm li bì mấy ngày liền. Toàn thân nổi mụn đỏ, vừa sưng tấy lại vừa có mủ, đau nhưng nhức. Mấy hôm đầu cô Tú bảo cứ để nó nằm đấy, rồi nó khắc tự khỏi. Nhưng mà hết 5 ngày, bệnh Nắng vẫn chả đỡ, lại thấy Nắng người đỏ lừ, khắp mình mẩy tay chân toàn mủ là mủ, cô Tú sợ đành cho lão vằn vện đưa Nắng vào bệnh viện lấy thuốc. Nắng chả rõ Nắng bị gì, chỉ thấy nằm viện 3 ngày thì Miền và Hải tới đón về. 3 ngày nằm trên giường Miền là người túc trực chăm sóc Nắng. Nắng sợ, mình ốm thế này, không đi làm được, cô Tú không trả lương, không có tiền gửi về cho chú, rồi cái Mít lại đói, cái Mít không được đi học. Nắng sợ, nhỡ may mình mắc bệnh nan y, rồi cô Tú đuổi về quê thì còn khốn hơn. Thế thì thà Nắng chết cho đành. Mà Nắng chết thì chả nhẽ để cái Mít bơ vơ. Cái Mít mà ở với cô chú thì cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng chứ Nắng không có tiền gửi về thì cô chú làm gì chịu nuôi nó mãi. Thế thì thà cả 2 chị em cùng chết, cùng xuống gặp mẹ có khi đỡ cực hơn bây giờ. Sống sung sướng thì khó chứ chết thì dễ. Nắng với cái Mít cứ dắt nhau ra khúc sông mẹ Nắng tự tử thì thể nào cũng chết được. Không chết được cũng phải chết. Nhưng mà Nắng vẫn ham sống lắm. Với lại cái Mít còn nhỏ, tội nó. Càng nghĩ Nắng càng thấy tủi thân, nó kéo cái chăn bệnh viện trùm kín mít rồi khóc. May thay lúc ấy Miền chưa đến không thì nhất định Miền sẽ mắng Nắng té tát. Rồi Nắng lại nghĩ tới việc trở về nhà cô Tú, ngập ngụa trong đống bát, chén, chen chúc trên cái gác xép chật chội. Buổi trưa nghe rõ tiếng nắng rơi, nghe rõ tiếng mái tôn nổ lộp bộp. Đêm nằm mà mồ hôi vã ra như tắm, người cứ nhầy nhầy, ghê ghê đến khó tả. Rồi Nắng chép miệng, nó chịu cực bây giờ nuôi cái Mít học hành đàng hoàng, sau này nó sẽ khác. Mà ít ra Nắng còn sung sướng chán, có chỗ tá túc, chỗ ăn chỗ ở, lại có tiền lương chứ cứ ở quê mãi thì có khi bây giờ 2 chị em lại đang phải nhịn đói.
Nắng ra viện, người Nắng héo quắt lại nhưng cũng chỉ được cô Tú cho nghỉ thêm 1 ngày (1 buổi chiều hôm ra viện với buổi tối hôm đó) rồi sáng phải xuống làm. Vì nghe đâu bây giờ đang vào mùa cao điểm. Mấy hôm Nắng ốm, một mình bà Thập xoay không nổi. Nắng tặc lưỡi: đông khách thì mình có nhiều tiền để cô Tú gửi về cho chú hơn. Với lại tính từ hôm ốm đến giờ Nắng nghỉ làm cũng độ chục ngày rồi, giờ phải làm bù, không cô Tú cắt lương mất. Mà cắt lương thì cái Mít ở nhà khổ. Cứ nghĩ tới cái Mít lòng Nắng lại thấy chộn rộn lạ. Không biết cả tháng rồi con bé ăn uống ra sao. Không biết đêm có còn ngủ mớ hết gọi dì rồi gọi bà nữa không. Không biết cô chú có đối tốt với con bé không. Không biết thỉnh thoảng có tè dầm không. Tè dầm cô chú lại mắng chết, lúc đấy cũng chả có ai đỡ đòn cho nó. Nắng thở dài, rồi lắc lắc cái đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Càng nghĩ Nắng càng thấy khó chịu, Nắng càng muốn về quê. Về thăm cái Mít một xíu thôi, ôm rồi xoa cái mái tóc rơm rơm, hoe hoe khét mùi nắng của nó một tí. Rồi mua cho nó bịch kẹo lạc thế là được. Có thời gian thì Nắng ra thăm mộ dì. Cũng gần tới giỗ đầu của dì rồi. Thời gian như trêu ngươi, càng mong ngắn lại thì càng dài lê thê, càng mong chậm đi thì lại chạy như ma đuổi. Chả mấy chốc mà tới ngày cái Mít lớn vào tuổi Nắng bây giờ. Nắng nghĩ, rồi ngồi cười như một đứa dở hơi. Ngẫm đời cũng lắm chuyện hay.
Đêm, Nắng không ngủ được, thao thức đợi Miền về. Dạo này Miền về sớm hơn, thường thì tầm 4h. Nghe tiếng xe Honda nổ phành phạch đầu ngõ là Nắng biết Miền về. Đó cũng là lúc lão vằn vện đi đón Hải và Tiên. Lại một đêm Miền không được ngủ.
***
CHUYỆN CỦA MIỀN
Sao cậu hay đọc truyện cổ tích thế, cậu thích hoàng tử công chúa à? Chắc cậu biết Bạch Tuyết đấy nhỉ, tớ thích Bạch Tuyết lắm. Mà cậu nhớ bảo cô bé đừng có yêu hoàng tử mà cứ ở vậy cho sướn[…]
Truyện ngắn
Chồng gặp vợ lần đầu tiên vào một buổi tối trăng sao sáng vằng vặc. Vợ đang ngồi ăn ngô nướng bên ven đường. Chồng bị mẹ sai đi mua gói muối. Vợ ngồi ăn một mình, cạnh người vứt lỏng chỏng m[…]
Truyện ngắn
Ngày xưa có đôi vợ chồng họ có một cậu con trai 12 tuổi và một con lừa nhỏ. Một hôm họ quyết định đi chu du thiên hạ để xem nhân tình thế thái. Khi qua một làng đầu tiên họ nghe thấy những […]
Truyện ngắn
Ly chè không còn một hạt đậu nào. Phút chốc, Nhi nhận ra Đằng vẫn ở đây, bên Nhi, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Mọi thứ rõ ràng như một thước phim chậm. Nhi ngồi đó, khóc lặng. Nhi có một[…]
Truyện ngắn
Hồng còn tìm chọn ngày đẹp mới tiến hành kế hoạch, nó chọn hôm thứ 7 mà chả hiểu cái ngày hôm đó đẹp kiểu gì mà nó bị thầy giáo nhắc nhở mấy lần liền vì cái tội lơ mơ rồi ngủ gật, rồi còn b[…]
Truyện ngắn
Khi tình yêu không đến từ hai phía
Tình yêu không đến từ hai phía là tình buồn nhất, tình đau khổ nhất, chứa nhiều sự tha thứ nhất tình đơn phương. Biết không em? Cô đơn không hẳn là chỉ có một mình, khi em bắt đầu đơn phươ[…]
Truyện Blog
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả m[…]
Truyện ngắn
Kẻ bịt mồm bạn khi bạn bị hiếp dâm có khi lại là cô giáo chủ nhiệm, là mẹ bạn, là những nhà văn hóa, trí giả đầy mình của xã hội luôn đề cao chuẩn mực đạo đức sống, chứ không phải thằng lưu […]
Truyện Blog
Cuộc sống, nghịch lý và tình yêu
Có một nghịch lý là chúng ta sống một cuộc sống với rất nhiều nghịch lý nhưng chúng ta vẫn yêu và tha thiết với cuộc sống này. Khi còn bé, ta ước mình lớn thật nhanh để có thể được tự do về[…]
Truyện Blog