Chúng mình có duyên
Bình chọn: 351
Bình chọn: 351
Có những khi Vân giận Phong vì không quan tâm đến cô, chỉ biết cắm đầu vào đọc truyện, hoặc Phong giận Vân vì cô...chăm chỉ học hành quá mức, khiến hắn tự thẹn không bằng. Hai người không nói chuyện với nhau mấy ngày liền, có gặp nhau thì người này vênh mặt, người kia bĩu môi. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu, đêm xuống chằn chọc không ngủ được khi nghĩ đến đối phương, lấy máy điện thoại ra ngập ngừng từng dòng tin nhắn xin lỗi.
Tất cả những điều ấy...nên gọi là gì nhỉ ?
Phải rồi ! Là nhớ, là thích, là...yêu.
Mùa hè trước khi lên lớp mười một, bố Phong mua về nhà một chồng sách kinh doanh đủ các thể loại đặt lên bàn học của Phong: "Mấy tháng nghỉ hè ở nhà, tôi giao cho anh nhiệm vụ đọc hết chỗ sách này !".
Phong còn chưa hết bàng hoàng thì lại nghe bố mình nói tiếp: "Còn nữa, từ nay đọc ít truyện, xem ít phim thôi, chuẩn bị ôn thi đại học ngay từ bây giờ, tôi thuê gia sư các môn khối A cho anh rồi !".
Gia đình Phong có truyền thống kinh doanh, bố mẹ đều là thương nhân nên muốn con trai nối nghiệp, nhưng Phong lại không có hứng thú với lĩnh vực này, nhiều lần tỏ ý chống đối, đáng tiếc người thua luôn là hắn. "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Hắn lẩm bẩm một hồi rồi rút máy điện thoại gọi cho Vân kể khổ.
"Đấy cậu xem, thế có chán không cơ chứ !".
"Cậu không thích kinh doanh, thế cậu thích gì ?". Vân hỏi
"Sao cậu ấy không hỏi mình thích ai nhỉ ?". Phong tư lự một hồi, mắt găm lên trần nhà.
"Sao không trả lời ? Cậu không muốn nói chuyện thì mình cúp máy nhé !".
"Đừng cúp ! Hình như bây giờ mình chưa thích gì rõ ràng cả.". Phong bối rối đáp.
"Nếu cậu chưa có sở thích riêng thì cứ thử nghe theo bố mẹ xem, biết đâu tìm hiểu rồi lại thích ngành đó thì sao ?". Cô từ tốn nói. Tính Vân vốn nhẹ nhàng, thuần khiết như những đám mây trắng trên bầu trời. Cô luôn nhìn sự việc bằng con mắt cởi mở, phóng khoáng, luôn tìm thấy điểm tốt ở người đối diện dù hắn có xấu xa đến đâu. Phong thích nhất cô chính là ở điểm này.
"Cậu nghĩ thế thật à ?". Phong hỏi lại.
"Ừ !". Vân khẳng định.
"Được, vậy mình thử xem sao !". Cả hai cúp máy, nghĩ đến sự dịu dàng và hiểu chuyện của đối phương, mỉm cười hạnh phúc.
***
Mùa hè thứ hai từ khi lên cấp ba, Vân đã ra dáng một thiếu nữ mười bảy, mái tóc dài hơn, khuôn mặt thanh tú hơn, nụ cười và chiếc răng khểnh duyên dáng của cô có sức mạnh làm tan chảy bất kỳ trái tim băng giá nào. Phong vẫn chở cô trên chiếc xe đạp mà họ ngày ngày cùng nhau đến trường. Khác với lúc mới quen nhau, bây giờ dù Phong có đạp xe nhanh thế nào, Vân vẫn bình thản níu lấy vạt áo hắn, vô tư tán chuyện. Cô không còn sợ tốc độ nữa, ngược lại cảm thấy an toàn, bình yên khi ở bên cạnh người con trai này.
Họ ngang dọc khắp các phố phường Hà Nội, in dấu chân lên vô số hàng quán. Vân rất thích uống trà sữa, nhưng Phong thì không. Có một lần, hai người giận nhau vì một cốc trà sữa.
"Sao hôm nay cậu không uống !".
"Cậu không thấy thông tin trên các phương tiện truyền thông à, trà sữa có chất lạ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Thôi, tốt nhất cậu đừng uống nữa.". Phong vừa nói vừa kéo cốc trà sữa về phía mình, không cho Vân uống tiếp.
"Trả mình, trả mình đi...". Hai người giằng co nhau, chiếc cốc đổ ụp xuống người Phong. Hắn im lặng, quay mặt đi chỗ khác.
Vân biết mình sai, luống cuống đến phát khóc, lấy khăn lau áo cho Phong, không dám nói gì thêm. Hai người ngồi trơ ra như tượng trong quán trà sữa, không ai nói với ai câu nào. Không khí như đóng băng.
Lát sau, Phong lên tiếng, giọng nói ôn hòa không chút tức giận: "Mình chỉ không muốn có chuyện xảy ra với cậu, cậu hiểu không ?". Vân liếc nhìn Phong, ánh mắt hối lỗi. Đó là lần đầu tiên cô khoác tay Phong: "Xin lỗi !".
Phong phì cười: "Không sao, đại trượng phu ai lại đi chấp nhặt một tiểu cô nương !". Hà Nội đã chứng kiến chuyện tình của họ như thế.
***
Lớp mười hai, đứa nào đứa nấy đều cắm đầu vào bài vở chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Năm học cuối cấp luôn khó khăn, cảm giác lo lắng, sợ hãi choán hết tâm trí: Sợ những kỳ thi định mệnh, sợ con đường phía trước có quá nhiều chông gai, còn bản thân lại quá yếu đuối, sợ phải nói lời tạm biệt với người mà mình muốn gắn bó trọn đời...
Cả Vân và Phong đều nhận ra thời gian bên nhau đang cạn dần. Đã bao lần họ muốn thổ lộ tình cảm của mình nhưng những câu nói chỉ ngập ngừng đầu môi, không cách nào thành tiếng. Vân nghĩ mình là con gái, con gái mà chủ động trong chuyện tình cảm thì không hay chút nào. Còn Phong thì cứ đắn đo mãi với điệp khúc: "Thôi để lần sau cũng được !". Nhưng dường như hắn quên mất
Buổi sáng, vợ Bằng Tam hỏi anh ta: Anh Bằng Tam ơi, đêm qua vợ của em trai anh ở trong bệnh viện, anh có biết không? Bằng Tam nói: "Tôi biết rồi, tôi đang muốn đến bệnh viện thăm đây!" An[…]
Truyện ngắn
Audio Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ". Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"..[…]
Truyện ngắn
Nhiều lúc nghe má cằn nhằn con bực tức nên lấy tai phone gắn vào, đôi lúc con con đóng kín cửa phòng rồi trùm chăn ngủ. má dạy con, con gái phải thế này, thế nọ nhưng đã máy lần con chịu lắ[…]
Truyện ngắn
Ngày Thùy sinh, hắn còn mải mê bên chầu rượu với thằng bạn bàn về việc mở tiệm cầm đồ, nghe tin vợ hờ sinh con hắn cũng hớt ha hớt hải. Chẳng biết làm gì, nhưng cũng chạy vào viện xem sao. […]
Truyện ngắn
Nỗi đau không bao giờ là mãi mãi
Mẹ kể rằng chị vào tù khi 21 tuổi, cái tuổi xuân nồng nàn đưa đón biết bao cuộc tình chóng vánh. Chị bị lừa, mà lại bị lừa bởi người chị thương... Tôi gặp lại chị vào một ngày ít nắng, gi[…]
Truyện ngắn
Vào đại học được 2 tháng tôi tình nguyện dạy kèm tiếng Anh cho 4 học sinh lớp 6 ở một nhà trẻ tình thương. Tôi háo hức soạn bài, mua sách bài tập, bổ trợ, nâng cao cho lần đầu tiên đi dạy. K[…]
Truyện ngắn
Nó ngả người xuống giường, đeo phone loa to hết cỡ, list nhạc Vocaloid và Nightcore nó nghe nhiều nhất. Nó nhớ, người nó thương và cũng là người thương nó. Nó hối hận vì đã bỏ rơi người đó. […]
Tâm Sự
Con gái đứng ngoài sân, lặng nhìn bóng mẹ đang xê xếp mọi thứ trong căn nhà nhỏ. Ngày hai mươi ba âm lịch, tết ông công ông táo. Con gái nghe lời mẹ, cũng lặn lội ra chợ từ sớm mua chút đồ[…]
Truyện ngắn