cảm thông sâu sắc con người Huy, bản thân Thi không cho phép Thi một lần nữa làm tổn thưong trái tim Huy, hơn ai hết Thi biết Huy không cứng rắn như bề ngoài của mình, tâm hồn Huy rất mong manh, yếu đuối, nó cần sự nương tựa và chở che. Mặc cho những khuyên lơn, dỗ dành của mẹ, mặc những lời cấm đoán của ba, Thi vẫn yêu Huy tha thiết.
Kết quả của 3 năm đấu tranh, thuyết phục gia đình là một đám cưới đầm ấm, hạnh phúc trong sự hiện diện của cả hai gia đình. Thi cảm nhận được niềm vui trào dâng trong mắt anh và hình như anh khóc khi thấy hai bà sui nói chuyện với nhau thật thân thiết.
Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một hình bóng khác.
“Mom mi, sao ngồi im, không thưởng con à?” - tiếng cu Bi vang lên, khuấy tan hồi ức trong Thi.
“Ủa, quên he, tí mẹ thuởng he” - phải cố kiềm lắm Thi mới không bật ra tiếng khóc, Thi ôm con thật chặt như thể nó sẽ biến mất trong phút chốc vậy. Thi hôn lên tóc con và suy nghĩ … cũng không biết nghĩ về điều gì… thật mơ hồ.
***
"Mom mi! Con thi đậu rồi, con đậu loại giỏi nhe, má mi thưởng đi nào!!"
Tiếng cu bi lanh lảnh ngoài ngõ, thằng bé đã 10 tuổi rồi, ra dáng một cậu con trai chững chạc và thông minh. Nó đi như chạy vào nhà, lại sà ngay vào lòng Thi và tiếp tục tíu tít mặc cho Thi không kịp nghe gì. Đã năm năm trôi qua, thằng bé đã quen với sự vắng mặt của ba, nó thôi không hỏi Thi về ba nữa, trong trí óc non nớt của nó, ba chỉ tạm vắng mặt vì công tác xa thôi, thằng bé luôn tin rằng ba nó vẫn yêu nó, vẫn nhớ về nó vì mỗi lần sinh nhật đều có quà của ba, mỗi tháng đều có thiệp của ba gởi về. Nó yêu ba nó lắm, với nó ba thật tuyệt vời. Thi đã gạt con suốt một thời gian dài, nhưng Thi không nghĩ mình làm sai, lương tâm Thi không hề cắn rức, Thi không muốn hình ảnh về ba bị méo mó trong tâm trí con, Thi không muốn con mình bị những đứa trẻ khác trêu chọc.
Trái lại, điều này càng làm cho thằng bé trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn. Nó tự hào là gã đàn ông duy nhất trong nhà, nó sẵn sàng đấm chết bất cứ gã đàn ông nào dám lăm le tình ý với mẹ nó.
Thi tự hào về con lắm, đôi khi chợt dừng lại, Thi thấy mọi cái thay đổi nhanh đến không ngờ. Thi giờ là chủ một quán café sân vườn lúc nào cũng đông khách, ngôi nhà nhỏ bé ngày xưa được thay bằng một ngôi biệt thự xinh xắn có nhiều hoa tường vy và thiên lý, nhưng điều quan trọng là Thi không còn nhớ về anh nhiều như xưa, có chăng là những kỷ niệm xa xôi thoáng qua. Thi không ngờ mình có thể vượt qua được biến cố to lớn đó. Thi hài lòng với bản thân và cuộc sống hiện tại.
Tiếng cu Bi lại kéo Thi ra khỏi dòng hồi ức: “Má mi hứa sẽ thưởng con đó nhe”. “Ừa, mẹ nhớ rồi mẹ sẽ . . . - Bất giác, Thi nhớ đến mẹ chồng, đã lâu rồi Thi không về thăm bà - dẫn con về thăm bà nội nhé”, “Thăm nội hả mẹ - cu bi như sợ mẹ nó đổi ý, liền hỏi tới tấp - Mẹ nói thiệt hả? Chừng nào đi”. “Tuần sau nhe con, để mẹ sắp sếp công việc đã, mẹ cho con ở nhà nội một tháng luôn, tha hồ cho con đi tắm biển”. “ Má mi tuyệt vời, hun một cái hé”.
***
Chỉ còn một tiếng nữa là tàu đến ga Nha Trang, cu Bi vẫn ngủ ngon lành trên tay Thi, suốt đêm qua nó thức trắng vì vui và hồi hộp. Đúng là con nít, Thi khẽ mỉm cười cúi xuống hôn con, bất chợ Thi nhận ra một khuôn mặt thân quen mà từ lâu rồi Thi số quên – khuôn mặt của Huy, khuôn mặt rám nắng với đôi mắt to cùng hàng mi đen dài, khuôn mặt mà Thi vẫn tin rằng kiên nghị và trách nhiệm. Giờ đây khuôn mặt ấy lại hiển hiện thật rõ ràng trên nét mặt của con làm Thi thật xót xa, tim Thi giờ lại nhói lên, tê buốt.
Thi cứ ngắm con như thế cho đến khi tàu kéo một hồi còi thật to, làm cả hai mẹ con giật cả mình, có lẽ tàu đã đến ga. “Đến rồi má mi, xuống thôi, má mi đi cẩn thận, có gì nắm tay con đây này, không té đâu, mẹ đừng sợ nhe” - Tiếng cu bi cứ y như ông cụ non, thái độ của nó làm Thi bật cười, nó mím môi kéo Thi đi, mắt nhìn chung quanh như sợ mẹ nó đi lạc vậy.
Vất vả lắm Thi mới ra khỏi ga, cũng gần một tiếng hơn, may là Thi không báo trước, chứ không mẹ chồng lại cuống lên vì lo lắng. Từ ga đến nhà cũng không xa, Thi dắt con đi bộ cho thoải mái sau một chuyến hành trình dài, bỏ lại sau lưng một Sài Gòn náo nhiệt thường trực. Nha Trang sau bao năm cũng không khác mấy, người cũng không đông lắm, nhất là mùi gió biển đặt trưng thì không hề thay đổi. Lẩn thẩn thế nào mà hai mẹ con đến nhà không hay. Ngôi nhà mái ngói đỏ cổ kính với hàng trúc trước cổng hiện ra thật bình dị, mọi cái vẫn như xưa, y như thời gian đã bỏ quên nơi này vậy, duy một điều, nó buồn hơn.
Đón Thi bằng thái độ yêu thương nồng thắm, mẹ chồng đã làm Thi thấy mình thật có lỗi khi đã lâu không ra thăm bà, dù rằng Thi vẫn giữ liên lạc thường xuyên.
- Con ở đây lâu không?
- Một tháng mẹ à, thằng Bi sẽ ở đây với mẹ một tháng, mẹ chịu không? – Thi cười tươi rói.
- Ở đây luôn cũng được chớ sao không, con khéo hỏi!
Vậy đấy, ngày đầu tiên về lại quê chồng như thế đấy,