Biển có bao giờ lặng
Bình chọn: 463
Bình chọn: 463
Bỗng nhiên người tôi bị đổ nghiêng. Thằng Mitsuo đã chạy đến từ lúc nào, ngồi song song với tôi quay ra cửa và tay trái thì bá chặt lấy vai tôi.
Nó chợt lên tiếng, giọng vui vẻ hơn bao nhiêu:
- Này, dù gì thì mai cũng phải đến nhà mình nhé.
Tôi gật đầu ngay. Chuyện đến nhà nó thì chối sao được.
Mitsuo phấn khởi:
- Cậu ở lại đảo đi. Dạy hộ mình lũ nhóc tỳ.
Tôi cười khanh khách khi tưởng tượng ra cảnh mình vung roi đánh lũ con béo mập của thằng bạn.
- Không sợ thầy ác à?
Mitsuo lắc đầu, cười rung cả người, tay xua xua, gượng mãi mới nói được mấy tiếng "Không hề... không hề... Cậu cứ đánh thoải mái!"
Húng hắng ho cho đợt cười thoải mái qua đi, Mitsuo quay sang tôi, mặt vẫn bừng đỏ, nó nói:
- Mình có thằng Torvald khá lắm. Mình giao luôn nó cho cậu đấy!
- Cậu nhóc có giống bố nó ngày xưa không? Tròn quay và bước đi từng bước một ấy! Mà sao lại là Torvald?
Mitsuo thoáng cười đầy đáp:
- Kiyomi thích cái tên đó. Cậu cứ gặp nó là biết!
Đêm hôm đó, Mitsuo ngủ lại nhà tôi. Thực ra chúng tôi không ngủ, hàn huyên mãi tận sáng bạch mới thiếp đi.
***
Tôi là một cánh chim trời. Bảy ngày sau khi rời hang đá có điện thờ, tôi bay đến một vùng núi non trập trùng mây phủ. Một con ưng già khọt khẹt nói chuyện với tôi sau khi từ bỏ ý định săn đuổi tôi. Nó chắc còn tức nên chế giễu tôi ngu ngốc không hiểu rằng được lão trông coi điện thờ kia cứu. Không có lão ý, có khi tôi đã bị thằng lỏi con kia bắn chết tươi rồi, còn đâu mà vênh váo bay lượn thế này. Cái cây lớn nơi tôi vào lão ưng già đậu trên bỗng cười lớn, lá rụng ào ào. Cái cây bảo lão ưng là đần độn làm tôi thích chí lắm. Lão ưng dĩ nhiên không được thoải mái như thế nên vặc lại tại sao. Cái cây lại cười và bảo nếu lão thủ tự kia mà hiểu sự đời ý thì đã không bận tâm chuyện vặt vãnh giữa một thằng người và một con chim nhãi nhép. Tôi nghe không hiểu gì nhưng thấy bực mình nên bấu cho cái cây mấy cái rồi ị một bãi to nhất trong đời lên cái cây đó. Lão ưng thì lại trầm ngâm, cái đầu trụi gần hết lông gục hẳn xuống ra chiều nghĩ ngợi lung lắm. Tôi không thèm chơi với cả hai nên tung cánh bay đi, bay về phía mặt trời. Đằng sau cái cây hô lên là bay đi đâu, bay đi làm gì, ham hố lắm có ngày hối hận, có ngày không thấy đường về đấy. Tôi không trả lời được nhưng nhanh trí dùng chiêu gậy ông đập lưng ông là cây có hiểu đời thì im mồm đi, lăn tăn chuyện thiên hạ làm gì. Cái cây cười như điên bảo tôi trẻ con lắm, trẻ con lắm. Nhưng tôi không thèm đáp vì lúc đó đã bay được xa rồi và ánh mặt trời trước mặt sao rực rỡ và huy hoàng quá. Tôi vội bay đến với mặt trời, mê mải bay, trong lòng tâm niệm nhất quyết phải đến với sự rực rỡ và huy hoàng ấy, với bất cứ giá nào.
Hai ngày sau, tôi lại ra biển lúc hoàng hôn và ngồi lọt thỏm giữa ba tảng đá lớn, lưng tựa vào tảng đá Mitsuo to lớn vững chãi nhất, tảng Naomi thấp hơn cả thì ở phía trước tôi. Gió thổi hun hút từ bên trái nơi không có tảng đá nào chắn cả.
Chiều qua tôi không ra được biển vì bị vợ chồng Mitsuo giữ rịt lấy không cho về. Tôi đành ngắm biển từ xa, trên lầu năm của nhà người bạn. Xung quanh tôi lúc ấy lóc chóc sáu đứa trẻ mà đứa lớn mới mười hai. Hai đứa nhỏ nhất đã được mẹ ẵm đi ngủ. Mitsuo cũng bị tôi đuổi đi vì tôi muốn ở một mình với đám trẻ, muốn được xét kĩ từng đứa khi không có mặt bố mẹ chúng. Thằng Torvald quả thật thông tuệ sáng láng. Loại kì tài như thằng bé Torvald này là những bậc thầy không phải giỏi nhất sẽ không dám thu làm đồ đệ, nếu như họ đủ tự trọng và có tầm nhìn xa. Nhưng mắt thằng bé buồn như mắt Kiyomi mẹ nó. Sợ rằng cuộc đời thằng bé sẽ nhiều thăng trầm trắc trở, nhất là chuyện tình duyên. Thằng Ryu con của Noriko tuy năng lực thiên phú có kém hơn nhưng lại nhiều khả năng đạt đỉnh cao hơn thằng Torvald. Đôi mắt thằng Ryu rất có thần, mới tý tuổi đầu mà đã có uy một cách tự nhiên, đúng như cái tên "tinh thần của rồng" của thằng bé. Nhưng tại sao Mitsuo lại không nhìn ra nhỉ? Mitsuo muốn mình uốn nắn dạy dỗ lũ nhóc thế nào đây? Đặc biệt là thằng Torvald?
Tôi hít sâu một hơi thật chậm. "Torvald và Ryu, Ryu và Torvald. Hai cái tên này có chút đối chọi nhau. Mitsuo sao lại..."
Tôi nhớ lại vẻ đẹp não nùng của Kiyomi. Người phụ nữ đó đẹp quá mà cũng buồn quá, đôi mắt ám ảnh sâu kín đến mức tôi không có ý nghĩ không phải nào cũng phải tìm cách tránh né. Tôi sợ nỗi u uẩn lặng thầm của Kiyomi khiến mắt tôi lộ ra tia lạ lùng nào đó dễ gây hiểu lầm. Người phụ nữ ấy cứ như muốn nói điều gì lại thôi, lại như không muốn ai, không ai được lại gần nàng cả, cao vời xa cách.
Mẹ biết con sẽ là cô gái mạnh mẽ
Đừng khóc nhé con! Dù có chuyện gì xảy ra mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con. Mẹ ơi, đừng khóc. Dù chuyện khủng khiếp hay tồi tệ đến đâu con sẽ không rời xa mẹ. Chiếc xe cứu thương lao vun vút […]
Truyện ngắn
"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát nảy lửa nhanh chóng giáng vào mặt Mỹ Đình. Sức mạnh từ bàn tay in hằn những vết sẹo của anh khiến cả người c[…]
Truyện ngắn
Người phụ nữ thông minh phân biệt ngựa
Dáng vóc và màu lông của hai con ngựa này hoàn toàn giống nhau, nhưng lại là hai mẹ con ngựa, nhìn vẻ bề ngoài của hai con ngựa khó mà phân biệt được đâu là ngựa mẹ và đâu là ngựa con. Ngày[…]
Truyện ngắn
Nam đi rồi mày à. Nó đi rồi sao, sao không chào tao lấy một tiếng? Tôi buồn nhưng không khóc, tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh bắt đầu len lỏi vào trái tim. Hà. Tôi và Nam, hai đứa nhóc chung x[…]
Truyện ngắn
Buông ra thì dễ, người ta cứ đến và đi trong đời nhau
Tôi vẫn nghe đời giáo huấn về sự thủy chung và tin tưởng. Có người bước đến bên em, nói rằng yêu em, thế thì đã sao? Có người bước đến bên tôi, nói rằng yêu tôi, thế thì đã sao? Tôi khô[…]
Tâm Sự
Cho đến một ngày, cũng như những ngày khác, hai bố con đang trên đường về nhà và tôi thì đang cầu mong lại được nghe những âm thanh du dương từ miệng bố cất lên rủ tôi ăn kem như mọi khi. Và[…]
Truyện ngắn
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. Người dẫn chương trình giơ cao một[…]
Truyện ngắn
Người yêu hỡi, Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay. Một lần chia tay, Dẫu bao yêu thương chỉ như khói mây... Cuộc sống đưa người ta đến với nhau rồi cũng chính cuộc sống đẩy người ta rời khỏ[…]
Truyện Blog